Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đi! Chú ý an toàn”.

“Đã hiểu”, ông lão ra vẻ đồng ý, nói xong vác bao gai rời đi nhưng lại bị Diệp Thành dùng một tay kéo lại.

“Thánh chủ còn có việc gì không?”

“Ta vẫn chưa biết ông tên gì”, Diệp Thành ngoáy tai: “Tốc độ di chuyển kinh người thế này, chắc ông không phải hạng người vô danh”.

“Cứ gọi ta Lưu Năng là được”.

“Cái tên hay đấy”, Diệp Thành sờ cằm, sau đó còn quan sát ông lão từ đầu đến chân bằng ánh mắt thâm thuý.

“Ta cũng thấy vậy”, ông lão cười giảo hoạt một tiếng, sau đó xoay người biến mất cùng với bao gai trên lưng, thân pháp thực sự kinh người khiến Diệp Thành không khỏi kinh ngạc thốt lên.

“Làm việc thôi”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành vươn vai rồi lại xoay cổ: “Đã lâu không bắt cóc, không biết có còn thành thục không”.

Nói rồi hắn quay người nhảy khỏi tảng đá, thoắt cái đã biến mất.

Bên này, Huyết Khung đã lên hư không, nhìn xuống đại quân phân điện thứ chín mình vừa tập hợp.

So với lúc trước, số lượng người của phân điện thứ chín đã giảm mạnh.

Tuy nhiên những người có thể đứng ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ tám, là lực lượng kiên trung tiêu chuẩn nhất.

“Lấy Hạo Thiên thế gia làm trung tâm, mở rộng ra tất cả các hướng tìm kiếm cho ta, phát hiện ra tung tích của chúng thì mau chóng bẩm báo”, Huyết Khung hạ lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.

Dứt lời, đại quân phân điện thứ chín bắt đầu hành động, thế trận không tầm thường.

“Đại thống lĩnh, phiền người của ngươi phối hợp hành động với chúng ta!”, Huyết Khung nhìn đại quân đang rời đi, ánh mắt hứng thú rơi vào một người trung niên mặc đồ đen bên cạnh.

“Chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh, không nghe giải thích”, giọng điệu người trung niên áo đen đó vô cùng lãnh đạm, mái tóc đen bồng bềnh, bóng lưng như núi, khí chất trên người như thần kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ.

Người này lai lịch không đơn giản, là đại thống lĩnh của Thị Huyết Thần Ảnh, người Đại Sở gọi ông ta là Phong Ảnh.

“Thẳng thắn lắm”, Huyết Khung cười nhạt: “Vậy thì nhờ người của Thần Ảnh canh gác trước truyền tống trận của các thành cổ, những người còn lại cố gắng hết sức tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, có tin…”

Vút!

Huyết Khung còn chưa nói xong, Phong Ảnh đã biến mất.

Thấy vậy, Huyết Khung cười lạnh: “Sau này khi ta làm điện chủ Thị Huyết, nếu ngươi còn bày cái bản mặt thối đó ra, ta sẽ khiến ngươi phải chết thảm”.

Cùng lúc đó, Diệp Thành đã vào một thành cổ sầm uất, đi thẳng tới một tửu lâu lớn nhất trong thành.

“Vị đạo hữu này, trông… rất lạ mặt nha!”, hắn vừa bước vào, tiểu nhị của tửu lâu đã chạy tới. Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ thì có thể không lạ sao?

Diệp Thành phớt lờ lời nói của tiểu nhị.

Hắn rất bận, lúc này trong tay hắn đang cầm một bức chân dung, nhìn trái ngó phải một lượt các tu sĩ trong tửu lâu, có vẻ như đang quan sát từng người.

“Đạo hữu tìm Tiết Lâm à?”, tiểu nhị liếc nhìn bức chân dung rồi ngập ngừng hỏi thử Diệp Thành.

“Sao, ngươi biết à?”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng hai mắt vẫn đảo qua đảo lại trong tửu lâu, bởi vì tửu lâu này quá lớn, tự hình thành một thế giới riêng, số người cũng rất đông, hơn nữa có vài người còn có diện mạo rất quái dị.

“Biết, biết”, tiểu nhị gật đầu cười ha hả: “Thành Cửu Thiên này có ai không biết Tiết Lâm chứ, đó là đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện mà”.

“Nói cho ta biết hắn đang ở đâu?”, Diệp Thành nhét viên linh thạch to như viên đá vào ngực tiểu nhị, có lẽ nó quá lớn nên tiểu nhị còn chưa phản ứng kịp, hai tay ôm linh thạch đứng còn không vững.

“Trên… Trên lầu ba, phòng chữ Thiên”.

“Không còn chuyện của ngươi nữa rồi, đi tìm chỗ chơi đi!”, Diệp Thành vỗ vai tiêu nhị rồi bay vút lên lầu ba.

“Đúng là hào phóng!”, phía dưới, tiểu nhị vui mừng hớn hở: “Chỗ này ít nhất cũng phải một nghìn linh thạch, ta đã nói mà, hôm nay chắc chắn sẽ gặp quý nhân, ta…”

Ầm!

Hắn ta còn chưa nói xong thì lầu ba của tửu lâu đã truyền đến tiếng động lớn.

Rầm! Choang! Keng!

Sau đó chính là những tiếng leng keng thế này khiến người trong tửu lâu đều phải ngước mắt nhìn.

“Bên… Bên trên đang làm gì vậy?”, rất nhiều người đều thì thào hỏi nhỏ.

“Điếc à? Có người đang đánh nhau chứ sao”.

“Đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám gây chuyện ở đây”, có người tặc lưỡi thở dài.

Rầm!

Khi mọi người đang bàn tán thì cửa phòng riêng trên lầu ba đã bị đạp văng.

Diệp Thành bước xuống dưới sự chú ý của mọi người, trên lưng còn vác một người toàn thân đầy máu.

“Tiết… Tiết Lâm?”, toàn bộ người trong tửu lâu đều sững sờ.

Choang!

Người có biểu cảm đặc sắc nhất là tiểu nhị, viên linh thạch đang ôm trong lòng vô tình rơi xuống đất, vỡ tan văng ra khắp sàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK