“Thánh địa Thiên Phạt quả là có một Thần Tử tốt”, phía Đại Thánh của Dao Trì đã hiện tân, vả lại còn những chín người xuất hiện chặn trước Đại Thánh Thiên Phạt, cho dù câu nói trước đó của Diệp Thành là có ý hay vô ý nhưng bọ họ quả thực đã nghe thấy bốn từ “con rùa rụt cổ”.
“Được, được lắm”, Thần Tử Thiên Phạt bật cười điên cuồng, hắn không dám ở lại đây lâu hơn để cho người ta xem trò nên cứ thế quay phắt người đi dẫn theo Thần Tử bay ra khỏi tiên sơn Dao Trì, tên nào tên nấy mặt mày tôi độc.
“Đi”, Đại Thánh của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đại Thánh của Thương Linh Điện và Đại Thánh của Vũ Hoá Thần Triều cũng xông lên trước lôi các Thần Tử đang chặn bên dưới chiến đài đi, thần nữ Dao Trì thể hiện ý muốn bảo vệ Diệp Thành, với nhận thức và khả năng chiến đấu của ba người bọn họ, nếu không bị đánh chết thì cũng bị chôn chết.
“Lúc này yên tĩnh hơn nhiều”, nhìn bốn bên rời đi, ác lão bối mới cảm nhận được sự yên tĩnh ở nơi này vả lại còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt tán thưởng, tên tiểu tử này trời sinh đã là vật báu.
“Chuyện này cũng không thể trách ta được”, Diệp Thành lắc đầu, nói rồi hắn không quên quay người đi xuống khỏi chiến đài.
“Cứ vậy mà xuống khỏi chiến đài sao?”, tiếng cười lạnh lùng vang lên, Thần Tử Thần Tộc kia lại nhảy ra, ánh mắt tôi độc và đầy hung khí, hắn đã bị cơn phẫn nộ choán lấp cả tâm trí.
“Xem ra Thần Tử vẫn còn hứng, chi bằng Dao Trì đấu với ngươi một trận?”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười.
“Vậy thì tới đi”, Thần Tử Thần Tộc không quan tâm tới những lời ngăn cản của các bậc trưởng bối nhà mình, cứ thế bước lên chiến đài, hôm nay hắn cũng đã nhìn ra được muốn diệt được Diệp Thành thì nhất định phải đánh bại thần nữ Dao Trì đang chắn trước mặt Diệp Thành.
“Không cần phải nể mặt ta, cứ đánh đến chết”, Diệp Thành vỗ mông chạy đi, với tình trạng hiện giờ của hắn thì không thể nào đánh lại được Thần Tử Thần Tộc.
Những người có mặt ở đây lần lượt liếc nhìn tên này sau đó lại vội nhìn sang chiến đài, Thần Tử Thần Tộc giao chiến với Đông Thần Dao Trì, trận chiến này chắc chắn còn đặc sắc hơn trong tưởng tượng.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Thần Tộc mở ra thần văn, sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, bí pháp nhất khí hoá tam thanh cũng theo đó mà được thi triển, ba thần tử trong tay hiện lên bí pháp công kích về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng vẫn giữ nét mặt lãnh đạm, tay khẽ phất, một chưởng trông hết sức bình thường nhưng uy lực lại vô cùng mạnh mẽ khiến một tên Thần Tử Thần Tộc vừa xông đến đã bị đánh máu me be bét ngay lập tức.
Đòn công kích này khiến tu sĩ tứ phương đều phải kinh ngạc, thần nữ Dao Trì quả nhiên xứng với danh xưng, cho dù là một đấu ba thì vẫn tỏ ra ở thế mạnh, sự mạnh mẽ của cô được thể hiện hết đỗi bình thường.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ, hắn gào thét điên cuồng, sự cuồng nộ trong trận chiến của ba thần tử được thể hiện qua từng đại thuật sát thần của các tông, nhưng mỗi lần đều bị Cơ Tuyết Băng hoá giải, trận dung ba đấu một, hắn không những không thể khiến Cơ Tuyết Băng bị thương nhưng ngược lại lại bị một người trong số đó đánh đến mức không ngẩng nổi mặt lên.
Đấu không tới mười hiệp, chiến đài liên tiếp vang lên tiếng nổ rầm trời, hai người đấu vào cả hư thiên.
Hắn như thần vương, khí thế thôn tính cửu tiêu, cô như nữ thần, phong hoa tuyệt đại, cả hai người hiên ngang giữa lớp thanh niên, trận quyết đấu này quả thực hết sức khốc liệt, bọn họ chiến tới mức trời long đất lở.
Phía này, Diệp Thành đã quay về vị trí ngồi, hắn điên cuồng trút rượu vào miệng rồi lại nhét đan dược vào miệng, sau đó nhìn vào hư thiên, thiên địa vì trận đại chiến này mà trở nên hỗn loạn.
Hắn không lo lắng, hoặc có thể nói hắn rất tin tưởng vào khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng, dù ở trạng thái đỉnh phong thì Diệp Thành cũng chưa chắc đấu lại được với Cơ Tuyết Băng, Thần Tử Thần Tộc đâu thể là đối thủ của cô, Đông Thần không phải gọi chơi, chưa nói tới chuyện khả năng chiến đấu của Thần Tử Thần Tộc cũng chỉ khôi phục được tám phần, cô không có lý do gì mà thua cả.
Diệp Thành đưa mắt nhìn lần cuối rồi mới thu mắt về, hắn đem tiên tiết vagnf kim của Thần Tử Man Tộc, phong ma tháp của Thần Tử Yêu Tộc, luyện yêu hồ của Thần Tử Ma Tộc nhét vào thần hải.
Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải thấy vậy thì cứ thế bay tới hấp thu, luồng khí hỗn độn và đạo hỗn độn đan xen với nhau khiến cả ba vật này đều bị nghiền nát.
Sau đó chính là thời gian dùng bữa, thần đỉnh rung lên một cách hưng phấn, thôn tính tinh tuý của ba vật.
Diệp Thành liếc nhìn, hắn không hi vọng Hỗn Độn Thần Đỉnh có thể tiến giới trở thành Thánh Vương Binh, thứ nhất vì cái ‘dạ dày’ của nó quá lớn, mặc dù ba vật dồi dào tinh khí nhưng còn xa mới có thể trợ cho nó tiến cấp.
Mặt khác, đó chính là tu vi của hắn chỉ ở cấp Chuẩn Thánh, cấp bậc của chủ nhân quá thấp sẽ giới hạn binh khí bản mệnh, đây chính là sự khắc chế của pháp tắc, khó có thể đột phá.
“Ta nói, Thần Tử Thần Tộc cứ nhìn ngươi chằm chằm kìa”, Kỳ Vương ở bên chọc chọc Diệp Thành.
“Ta biết”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, trong chín thần tử thần nữ của viễn cổ thì Thần Tử Thần Tộc mạnh nhất, từ đầu tới cuối không hề ra tay.
Cũng chính vì vậy mà hắn quyết định không để lộ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn và Phượng Hoàng Tộc có thù với nhau, hắn không muốn vì Tiên Luân Nhãn mà lại khiến Tiên Tộc khó chịu, không phải Diệp Thành không muốn trả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng chủ nhân của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là Khương Thái Hư chứ không phải là Tiên Tộc.