A…!
Đêm vẫn yên tĩnh như vậy nhưng bên trong một nơi vắng vẻ lại vang lên tiếng lệ quỷ thét gào.
Mãi tới khi tiếng kêu thảm thiết ngưng bặt thì mới thấy Đạo Chích nằm dạng cẳng trên mặt đất.
Mẹ kiếp!
Lại nhìn sang Diệp Thành, mặt mày hắn đã tối sầm cả lại, hắn chuẩn bị mặc quần lót vào, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình mà hôm nay lại mất kết cả thể diện như vậy.
Roẹt!
Không lâu sau đó, gió thổi tới, một bóng hình màu đen xuất hiện, nếu nhìn kĩ thì chính là Lưu Năng.
Ập vào mắt Liễu Năng là hình ảnh cậu nhỏ bên dưới của Diệp Thành dựng đứng, trông rõ oai phong!
Đột nhiên, Lưu Năng thẫn thờ, ông ta nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn xuống phía dưới Diệp Thành sau đó lại nhìn sang Đạo Chích, “chuyện…chuyện gì thế này?”
“Mẹ kiếp? Ông đi đường không phát ra tiếng động à?”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, hắn vội mặc quần lót vào, cho dù một kẻ có da mặt dày như hắn cũng không thể chịu nổi ánh mắt đầy ý tứ đó của Lưu Năng.
“Không phải nói gì đâu, ta hiểu cả”.
“Ông thì hiểu cái quái gì?”
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc mà”, Lưu Năng ho hắng, ông ta tiến tới trước mặt Đạo Chích: “Tên này là ai vậy?”
“Cùng nghề với ông”.
“Cùng nghề?”
“Ông đào trộm mồ còn hắn thì trộm đồ, đó không phải là cùng nghề sao?”, Diệp Thành vẫn đang chăm chú chỉnh lại y phục, vả lại hắn còn thắt quần thật chặt, chỉ sợ quần bay đi lần nữa.
“Đúng là cùng nghề rồi”, Lưu Năng vuốt râu có vẻ ý tứ.
“Xem hai người có vẻ hợp nhau như vậy nên hắn sẽ do ông quản lý”, Diệp Thành tuỳ hứng nói một câu.
“Đa tạ Thánh Chủ”, Lưu Năng mở cờ trong bụng.
“Trông cho kĩ cái quần của ông”, câu nói của Diệp Thành khiến Lưu Năng cảm thấy khó hiểu.
“Hạo Thiên thế gia tới Nam Sở chưa?”, khi Lưu Năng còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã lên tiếng.
“Vừa tới nơi thưa Thánh Chủ”, Lưu Năng đáp mau lẹ, “vả lại hiện giờ tám phần người của Hạo Thiên thế gia đã tình nguyện đi giúp đỡ chúng ta xây tường thành rồi”.
“Được rồi, ông đi làm việc của mình đi”, Diệp Thành nói rồi roẹt một tiếng biến mất ở chỗ cũ, hắn lại lần nữa xuất hiện ở hư không như một đạo thần mang bay về phía Diêm La Sơn.
Không sai, hắn quay lại Diêm La Sơn.
Còn mục đích thì rất rõ ràng, đó chính là sức mạnh của rất nhiều huyết mạch ở đó.
Mặc dù những người có huyết mạch đặc biệt đã được đưa về Nam Sở nhưng sức mạnh huyết mạch mà bọn họ bị lấy đi vẫn ở Diêm La Sơn, đó chính là bảo bối, vả lại còn là bảo bối giá trị.
Sau khi tiêu diệt Chính Dương Tông, Diệp Thành từng phái người đi tìm huyết mạch đặc biệt mà Pháp Luân Vương thu thập nhưng lại không tìm thấy.
Còn huyết mạch đặc biệt mà Pháp Luân Vương thu thập theo như hắn thấy thì nhất định sẽ bị hoá thành tàn tro dưới biển thiên lôi, vì vậy hắn rất xót xa, cũng chính vì vậy mà hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
……
“Cái gì?”, trong bóng tối, tiếng gằn phẫn nộ vang khắp Thị Huyết Điện, lại là Thị Huyết Diêm La, ông ta đang trong trạng thái điên cuồng.
“Là do thuộc hạ sai lầm”, bên dưới, một người mặc y phục đen đứng đó, khí thế mạnh mẽ không gian xung quanh ông ta méo mó, đặc biệt là đôi mắt sáng như vì sao khiến người ta không nhìn thấy điểm cuối cùng.
“Đường đường là Huyết Tôn, đến vài người cũng không canh được sao?”, Thị Huyết Diêm La nạt nộ, cơn phẫn nộ rõ ràng khiến ông ta quên đi vai vế của mình, người mà ông ta đang nạt lúc này chính là người có vai vế là sư tổ của ông ta.
Nghe vậy, đôi mắt của Huyết Tôn chợt hiện lên ánh nhìn lạnh băng.
Phía này, Thị Huyết Diêm La cảm thấy lạnh lẽo, ông ta sực tỉnh lại, vội đi tới, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Huyết Tôn, không phải con trách người nhưng đó là sức mạnh huyết mạch quá quan trọng, một khi bị thế lực khác tạo ra thể vĩnh sinh thì đó là điều bất lợi vô cùng với Thị Huyết Điện chúng ta”.
“Chuyện này còn cần ngươi dạy ta sao?”, Huyết Tôn lạnh giọng, giọng điệu như sấm rền chấn động cả đại điện.
“Sư tổ nói phải”, Thị Huyết Diêm La mặc dù phẫn nộ nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài rõ rệt.
……
Phía này, Diệp Thành đã lại lần nữa tới nơi cách Diêm La Sơn không xa.
Khác với lần trước, lần này bên ngoài Diêm La Sơn lại có thêm chín đạo kết giới mạnh mẽ, cho dù Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.
“Kết giới không thể ngăn được ta”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn thi triển thiên đạo, nhìn vào hố đen không gian, hắn vẫn đi theo con đường lần trước vào đây.
“Chú ý vào cho ta”, vừa vào đây, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng hô hào từ tứ phương.
“Trận thế không vừa mà”, thông qua không gian hư vô, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều có người của Thị Huyết Điện đi tuần tra, trong hư không còn có một sát trận không gian khổng lồ vẫn luôn ở trạng thái mở để đối phó với những tình huống bất ngờ.
“Ấy?”, đang quan sát thì Diệp Thành thấy bất thường, “Huyết Tôn không ở đây?”
“Tám phần là đi tới điện chính của Thị Huyết Điện rồi”, Diệp Thành xoa cằm, Diêm La Sơn xảy ra chuyện động trời như vậy, ông ta không tới đó mới lạ.
Nói rồi, Diệp Thành từ từ di chuyển trong không gian hư vô, Tiên Luân Nhãn nhìn khắp tứ phương tám hướng, hi vọng có thể tìm thấy nơi ẩn chứa sức mạnh huyết mạch.
Có điều đi cả vòng nhưng hắn vẫn không cảm nhận được bất cứ khí tức nào về sức mạnh huyết mạch cả.