*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy ông ta bay đi, những kẻ mạnh còn lại lập tức đánh ra thần thông, hoặc là binh khí, hoặc là kiếm mang hòng chặn Diệp Thành.
Vù!
Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thần quang chói mắt bao trùm lấy hắn, dưới đòn công kích khắp nơi, áp lực cả năm mươi nghìn cân cứ thế giáng xuống, nếu tu vi yếu thì đã thành vũng máu rồi.
Vút!
Phía sau lại có sát tiễn bắn tới và bị Diệp Thành tung chưởng đánh tan.
“Đợi đấy cho ta”, Diệp Thành liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang cầm tiễn phía sau mình, hắn lại lần nữa đạp lên phi kiếm bay vào trong một rặng núi.
Không phải hắn sợ những người này mà vì hắn cảm giác có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín sát phạt tới, vả lại ba phương hướng còn lại cũng có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vây tới, điều này khiến hắn khó mà ứng phó.
Diệp Thành vừa di chuyển thì người của nhà họ Dương từ ba hướng khác đã vây lại một chỗ, bọn họ lao vào rặng núi, sát khí ngút trời, khí thế được liên kết lại với nhau tạo ra ảnh hưởng không hề vừa.
“Nhà họ Tô, các người nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau, tốc độ tăng nhanh hơn.
Và Diệp Thành nói rằng nhà họ Tô nợ hắn một mối ân tình há chẳng phải vì hắn mà dẫn tới cảnh bị chặn đứng thế này, nếu như người nhà họ Tô muốn đột phá vòng vây ra ngoài thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Rầm! Đùng!
Phía sau, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của nhà họ Dương không ngừng ra tay khiến từng ngọn núi sụp đổ.
Cứ vậy, một bên đuổi một bên chạy khiến màn đêm đen kịt trở nên náo loạn.
Mãi tới khi trời sáng, Diệp Thành mới lê thân xác đẫm máu ra khỏi hang động, có điều cũng may, cuối cùng hắn cũng thoát được khỏi vòng vây của đám người nhà họ Dương khiến những tên đuổi theo bị tổn thất nghiêm trọng.
“Đợi đấy cho ta”, sau khi tìm một sơn động, Diệp Thành chuồn vào trong, miệng hắn còn nhét vài viên đan dược để nhanh chóng trị thương.
Lúc này, trong đại điện của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn, bầu không khí vô cùng căng thằng.
“Rốt cục là ai?”, gia chủ nhà họ Dương là Dương Thiên Ưng nạt nộ làm rung chuyển cả đại điện.
“Là…là Tần Vũ, tên xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Phong Vân…”
Thấy ông ta bay đi, những kẻ mạnh còn lại lập tức đánh ra thần thông, hoặc là binh khí, hoặc là kiếm mang hòng chặn Diệp Thành.
Vù!
Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thần quang chói mắt bao trùm lấy hắn, dưới đòn công kích khắp nơi, áp lực cả năm mươi nghìn cân cứ thế giáng xuống, nếu tu vi yếu thì đã thành vũng máu rồi.
Vút!
Phía sau lại có sát tiễn bắn tới và bị Diệp Thành tung chưởng đánh tan.
“Đợi đấy cho ta”, Diệp Thành liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang cầm tiễn phía sau mình, hắn lại lần nữa đạp lên phi kiếm bay vào trong một rặng núi.
Không phải hắn sợ những người này mà vì hắn cảm giác có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín sát phạt tới, vả lại ba phương hướng còn lại cũng có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vây tới, điều này khiến hắn khó mà ứng phó.
Diệp Thành vừa di chuyển thì người của nhà họ Dương từ ba hướng khác đã vây lại một chỗ, bọn họ lao vào rặng núi, sát khí ngút trời, khí thế được liên kết lại với nhau tạo ra ảnh hưởng không hề vừa.
“Nhà họ Tô, các người nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau, tốc độ tăng nhanh hơn.
Và Diệp Thành nói rằng nhà họ Tô nợ hắn một mối ân tình há chẳng phải vì hắn mà dẫn tới cảnh bị chặn đứng thế này, nếu như người nhà họ Tô muốn đột phá vòng vây ra ngoài thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Rầm! Đùng!
Phía sau, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của nhà họ Dương không ngừng ra tay khiến từng ngọn núi sụp đổ.
Cứ vậy, một bên đuổi một bên chạy khiến màn đêm đen kịt trở nên náo loạn.
Mãi tới khi trời sáng, Diệp Thành mới lê thân xác đẫm máu ra khỏi hang động, có điều cũng may, cuối cùng hắn cũng thoát được khỏi vòng vây của đám người nhà họ Dương khiến những tên đuổi theo bị tổn thất nghiêm trọng.
“Đợi đấy cho ta”, sau khi tìm một sơn động, Diệp Thành chuồn vào trong, miệng hắn còn nhét vài viên đan dược để nhanh chóng trị thương.
Lúc này, trong đại điện của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn, bầu không khí vô cùng căng thằng.
“Rốt cục là ai?”, gia chủ nhà họ Dương là Dương Thiên Ưng nạt nộ làm rung chuyển cả đại điện.
“Là…là Tần Vũ, tên xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Phong Vân…”