Giết!
Diệp Thành toàn thân đẫm máu lại bước lên hư không lần nữa, một quyền phá tan tia sấm sét, sau đó hắn vung đao chặt đứt sừng con kỳ lân.
Cho ta sức mạnh!
Diệp Thành hét lên, mười tám phân thân đồng loạt chuyển hết sức mạnh tinh tú và đại địa tinh nguyên dồi dào đến, sau đó được hắn luyện hoá thành linh lực thuần khiết.
Ùng!
Bá Long Đao lại thể hiện thần uy lần nữa, đao mang to lớn trăm trượng đột ngột xuất hiện, hắn chém một đao lên trời, đầu kỳ lân sấm sét từ trên cao rơi xuống.
Phụt! Phụt!
Lần này thánh thể của hắn đã bùng nổ, tay phải bị phượng hoàng sấm sét chém thành huyết vụ, ngực bị huyền vũ sấm sét chém thủng một lỗ, hắn cũng gần như rơi xuống khỏi bầu trời.
“Khốn kiếp! Không gắng gượng được nữa rồi”, Diệp Thành vừa hộc máu vừa chống lại sấm sét đánh xuống từ trên trời.
“Không gắng gượng được nữa cũng phải cố”, lần này Thái Hư Cổ Long không đùa nữa, vẻ mặt nó rất trịnh trọng: “Cứ tiếp tục kéo dài thì thần long sấm sét, bạch hổ sấm sét và kỳ lân sấm sét sẽ lại ngưng tụ lần nữa”.
“Mẹ kiếp, không cần phải vậy chứ!”, Diệp Thành không kìm được tiếng chửi tục, tuy đã trọng thương nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục tấn công.
Phượng hoàng sấm sét từ trên trời bay xuống.
A!
Diệp Thành gào to, chống lại áp lực mạnh mẽ từ trên trời, nghịch thiên vung Bá Long Đao lên, thiêu đốt thánh huyết đổi lấy tinh nguyên dồi dào, đẩy vào Bá Long Đao rồi lại huyễn hoá ra đao mang khổng lồ.
Phụt!
Một đao chém lên trời, phượng hoàng sấm sét lập tức bị chém lìa.
Phụt!
Cánh tay còn lại của hắn cũng đã bị huyền vũ sấm sét làm cho nổ tung.
Lúc này hắn đã vô cùng thê thảm, hai cánh tay bị chém thành huyết vụ, toàn thân vô số vết thương, vết thương trước ngực vẫn không ngừng chảy máu, hắn đã không còn hình dạng người nữa, toàn thân đầm đìa máu tươi.
Thấy cảnh này, những người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía, bọn họ tự nhận không thể chống lại nổi thiên kiếp đáng sợ thế này.
Đùng!
Sau một tia sấm sét từ trên trời đánh xuống, Diệp Thành rơi xuống khỏi hư không, nằm trên ngọn núi đã bị tàn phá.
“Tay đã mất rồi, chỉ còn nửa cái mạng, khả năng cao hắn sẽ đi đời”, nhiều người đã cất tiếng thở dài.
“Đáng đời hắn”, nhưng cũng có không ít người chửi bới, nhìn ai cũng chật vật, xem ra trong trận thiên kiếp này của Diệp Thành, bọn họ cũng tổn thương nghiêm trọng.
“Tốt nhất là bị sét đánh chết luôn đi”, cao thủ của ba tông đều cười lạnh lùng.
“Như thế ta cũng đỡ phải ra tay”, Doãn Chí Bình vẫn nở nụ cười gớm ghiếc.
“Có thể chống lại được không đây?”, Cơ Tuyết Băng lặng lẽ nhìn vào khoảng không, không biết vì sao nhìn bóng dáng đẫm máu kia, cô ta lại có một cảm giác không thể giải thích được.
Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, Diệp Thành đã mất hai tay lại lần nữa loạng choạng bò dậy, đến đứng còn không vững.
Liều mạng giết chết bốn thần thú sấm sét, hắn đã sức cùng lực kiệt.
“Đừng sợ, tiếp tục giết nó đi”, lúc này giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong đầu hắn, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng cương quyết: “Thiên kiếp đại diện cho ý chí chiến đấu của đất trời, là uy nghiêm của đất trời. Ngươi càng sợ thì nó càng ngang ngược, đối đầu với thiên kiếp thì phải có ý chí bất diệt. Nghe lời ta, tiếp tục tấn công, dùng sự bất khả chiến bại của ngươi đập chết nó đi”.
“Ý chí bất diệt, bất khả chiến bại”, Diệp Thành lẩm bẩm, sau đó hai mắt hắn lóe lên tia sáng vàng sắc bén.
Giết!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn lại lần nữa bay lên trời như một đạo thần mang màu vàng, xuyên thẳng vào màn đêm, dưới lôi kiếp ngút ngàn, trông hắn yếu ớt nhỏ bé như một con kiến, cơ thể bị đánh máu thịt tung toé.
“Trái tim của ta bất tử, thân thể của ta bất diệt”, tiếng gầm thét kiên cường hoà cùng với sấm sét, Diệp Thành đã mất hai cánh tay, hắn đành dùng đầu chống lại sấm sét.
“Tiểu tử này…”, Thái Hư Cổ Long ở nơi cách xa vạn dặm, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành nghịch thiên dùng đầu chống lại thần thú, cảnh tượng máu me này khiến nó rất cảm động.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người phía dưới dù là khán giả hay người đuổi giết Diệp Thành đều sững sờ.
Đoàng!
Giữa những tiếng bàn luận, bầu trời lại rung lên kịch liệt.
Diệp Thành ở trên trời chiến đấu với huyền vũ sấm sét đang lao xuống.
Đùng!
Đất trời lại rung chuyển, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, huyền vũ sấm sét có kích thước hàng nghìn trượng đã bị Diệp Thành nhỏ bé đánh văng thành từng mảnh.
“Sao… Sao hắn làm được vậy?”, hai ba giây sau, dưới bầu trời vang lên những tiếng hô ngạc nhiên đến khó tin thế này.
Phù!
Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông mới thở ra một hơi thật dài.
Nó biết Diệp Thành có thể chiến thắng huyền vũ sấm sét, không phải dựa vào vũ lực mà là ý chí bất khả chiến bại.
Thiên kiếp chính là ý chí của đất trời, ngươi càng sợ thì nó càng mạnh, muốn phá được thiên kiếp, không có đạo tâm bất bại thì rất nguy hiểm.
“Huyết mạch thánh thể đúng là kiên cường bất khuất”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai cảm thán một tiếng. Với tu vi của lão ta mà cũng phải cảm khái, bởi vì tiểu tử trong màn nước khiến lão ta thực sự rất sốc.
“Phong thái tự tin và bất khả chiến bại mới là cách độ kiếp hiệu quả nhất”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên cạnh khẽ mỉm cười.