Trong lối đi của trận đài truyền tống, Diệp Thành bay với tốc độ tối đa, khi hắn vừa đến lối ra thì trận đài truyền tống cũng vừa hỏng, hắn đưa tay lên, rồi bước tiếp vào một trận đài truyền tống khác, tinh nguyên cuồn cuộn được phát huy đến mức tối đa.
Chạy đi đâu, cao thủ của Vạn Tộc phát hiện ra Diệp Thành, chưởng ra một chưởng với sức mạnh kinh thiên động địa.
Mặc dù chưởng của người đó mạnh nhưng vẫn chậm một bước, Diệp Thành đã bỏ trốn qua trận đài truyền tống, không biết đã chạy về hướng nào, nhưng nếu như đã trốn bằng trận đài truyền tống thì cũng không thể đi được xa.
Càng có nhiều cao thủ ập đến hơn, theo lệnh của Côn Bằng lão tổ, họ bao vây quanh phạm vi ba mươi vạn dặm trở lại, hết lớp này đến lớp khác, với hơn năm ngàn chủng tộc, số lượng vô cùng lớn.
Đau đầu nhất không phải là chuyện này mà là Đế Binh định vị, Diệp Thành đi đến đâu cũng khó thoát được tầm mắt đối phương, muốn trốn cũng không được, phạm vi bao vây không ngừng thu nhỏ lại, dù có trận đài truyền tống cũng khó trốn thoát.
Có điều, vấn đề đau đầu nhất cũng là thứ may mắn nhất của Diệp Thành, Đế Binh định vị cần bọn Côn Bằng lão tổ điều khiển, không tách ra được, việc không có cấp Chuẩn Đế tham chiến là một tín hiệu đáng mừng.
Trong lối đi, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã dùng đến sức mạnh tối đa, Phần Tịch trong tay rung lên, kiếm khí khủng khiếp tràn ngập khắp nơi, sẵn sàng chiến đấu, muốn mở đường máu.
“Thả ta ra rồi cùng nhau đánh một trận”. Viêm Long trong đỉnh cũng lấy đao đầu quỷ của gã ra, khí tức điên cuồng trỗi dậy, vẻ mặt như phát điên, hai mắt đỏ như máu, như muốn liều mạng.
“Đạo hạnh của ngươi còn không đủ chịu một chưởng của người ta”. Diệp Thành liền mắng, đương nhiên hắn sẽ không thả Viêm Long ra để gây thêm rắc rối, tu vi và sức chiến đấu của gã thật sự chưa đến đâu.
Hắn nói xong thì đột ngột vung kiếm, chém đứt đường đi, rồi chui ra, nếu Đế Binh định vị đã có thể chắc chắn được vị trí lối ra của con đường thì nhất định đã có cao thủ đứng chờ ở đó.
Hắn biết được điểm này nên đương nhiên sẽ không ra ngoài từ lối đó mà phá tan lối đi để xông ra trước, bọn ngươi đều đứng đợi ở cửa ra, vậy ta không ra bằng lối đó nữa.
Phải thừa nhận rằng, hành động đó của hắn đã làm đảo lộn kế hoạch của Côn Bằng lão tổ.
Giống như Diệp Thành nghĩ, lối ra của trận đài truyền tống đã được bố trí rất nhiều cao thủ, nhưng vấn đề là đến giữa đường Diệp Thành đã chui ra, cho nên các cao thủ của Vạn Tộc không thể không đổi vị trí lại.
Diệp Thành rất giỏi binh pháp, có rất nhiều trận đài, hắn cứ chui tới chui lui trong phạm vi ba mươi vạn dặm, khiến các cao thủ Vạn Tộc tức đến nhức mình nhức mẩy, đâu ra mà nhiều trận đài truyền tống đến thế?
Diệp Thành lại chui ra khỏi đường hầm thời gian, nhưng lần này lại không may mắn như những lần trước, muốn trách chỉ có thể trách người của Vạn Tộc quá nhiều, vừa mới ra đã có một chưởng từ trên trời đánh xuống.
“Thánh Vương mà cũng dám cản đường ta sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, vung kiếm ra chém chết Thánh Vương đó, hắn có cơ thể của Đại Thánh và Chuẩn Đế Binh giúp sức nên Thánh Vương không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng chính vì Thánh Vương đó ngăn cản nên hắn đã đánh mất cơ hội, hắn muốn dùng trận đài truyền tống để chạy trốn nhưng bốn bề đều có cao thủ ập đến, hợp lực làm hỗn loạn không gian, ngăn cản trận đài truyền tống.
“Chạy, chạy nữa đi”. Phía đông, ba Đại Thánh của tộc Kim Ô dẫn theo mười mấy Thánh Vương kéo đến, đôi mắt vốn là màu vàng, giờ đã biến thành màu máu, ai cũng nghiến răng nghiến lợi.
“Hôm nay ngươi khó thoát được cái chết”. Phía tây, ba Đại Thánh của tộc Côn Bằng dắt theo Thánh Vương chặn đường lại, khí thế hùng hồn, sát khí ngút trời, vẻ mặt dữ tợn, như những con ác ma.
“Bắt sống”. Phía nam, Đại Thánh của Bác Kỳ dắt theo cao thủ bao vây, ai cũng có pháp khí đáng sợ lơ lửng trên đầu, nắm giữ đại thuật sát sinh, uy lực rất lớn khiến hư không cũng dần sụp đổ.
“Nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”. Phía bắc, ba Đại Thánh của tộc Phượng Điêu Thái Cổ đích thân dẫn quân, đằng sau có rất nhiều Thánh Vương, họ cưỡi chiến xa cổ, khiến trời đất xung chuyển theo.
Không chỉ có bốn phía đông, tây, nam, bắc mà bốn phía đông nam, đông bắc, tây bắc, tây nam cũng đều có cao thủ ập đến, người thì cưỡi kiếm, người thì cưỡi mây, người thì cưỡi linh thú, đúng nghĩa tám mặt vây đánh, đâu đâu cũng sát khí ngút trời, mặt mày hung dữ.
Trời đất rung chuyển, tiếng ầm ầm vang lên như tiếng sấm vạn cổ, đập vào mắt là cảnh người đứng rợp trời, kín đất, giống như sóng biển, ào ào ập đến.
Đó chỉ mới là một phần trong số đó, vẫn còn rất nhiều người đang trên đường đổ đến, hơn năm ngàn chủng tộc vây đánh, trận thế còn lớn hơn cả chiến tranh, số lượng người tham chiến không dưới mấy chục vạn.
So với bọn họ, Diệp Thành chỉ có một mình, lúc nào cũng có khả năng bị nuốt chửng.
“Muốn giết ta thì phải trả giá bằng máu”. Diệp Thành lạnh lùng hét lên, khuôn mặt vẫn với vẻ điên cuồng, hắn cầm Phần Tịch, hướng thẳng về hướng Tây Bắc, bên đó có cao thủ tộc Huyết Nhạn.
“Trấn áp cho ta”. Đại Thánh Huyết Nhạn lạnh lùng hét lên, huyết quang từ giữa hai chân mày phóng ra, đó là bảo ấn huyết, là đại thánh binh đích thực, mỗi tia huyết khí đều nặng như núi.
Diệp Thành không nói gì, trước khi bị sức mạnh của bảo ấn huyết khống chế, hắn đã dùng bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với một Thánh Vương bên cạnh Đại Thánh Huyết Nhạn, tránh được đòn chí mạng đó.
Hắn đã nhập vào cơ thể Đại Thánh nhưng nguyên thần vẫn là cấp Thánh Nhân, không thể phát huy được sức mạnh của Đại Thánh, không dám đánh tay đôi với Đại Thánh, nhưng đổi vị trí thì vẫn được.
Hắn đi thì Thánh Vương Huyết Nhạn đó liền bị vạ lây, bị bảo ấn huyết cấp Đại Thánh đánh không kịp trở tay, cơ thể bị đè ra tương, nguyên thần và chân thân cũng khó thoát được cái chết.