Lại là đường phố náo nhiệt, Diệp Thành che mặt trốn ở đằng xa, nhìn chằm chằm gương thần đang lơ lửng trước cửa sòng bạc của nhà họ Mục.
Đi vào chưa được một phút đã bị ném ra ngoài, Diệp Thành có lý do để khẳng định vấn đề nằm ở chiếc gương thần ấy, chắc chắn nó đã nhìn thấu thân phận của hắn nên sòng bạc mới có chuẩn bị trước.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Diệp Thành vò đầu bứt tai, cứ tưởng dùng Thái Hư Che Hồn là có thể kiếm được nhiều tiền, bây giờ xem ra cách này không thực tế lắm, chỉ cần gương thần còn đó thì chắc chắn hắn đi vào một lần, bị ném ra một lần.
Vớ vẩn thật!
Diệp Thành thầm mắng, nếu nơi đây không phải U Đô thì hắn sẽ không chút do dự giương cung bắn vỡ gương thần kia.
Ấy?
Khi đang buồn rầu bực bội, lòng Diệp Thành chợt rung lên.
Người chuyển kiếp!
Diệp Thành chợt xoay người, đi thẳng về một hướng, đó là hướng truyền tống trận thông tới tầng thứ ba của U Đô, hơn nữa càng tới gần hướng đó, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt hơn.
Là ai? Là ai?
Tốc độ của Diệp Thành rất nhanh, hắn đi qua đường phố náo nhiệt cuốn theo từng cơn gió, rất nhiều quầy hàng bị lật lên, cũng có rất nhiều người bị xô ngã, dấy lên một tràng tiếng mắng chửi.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến những điều này.
Lúc này hai mắt hắn đang nhìn chăm chú về hướng trung tâm thành, tốc độ di chuyển rất nhanh, ngón tay sau ống tay áo cũng không ngừng cử động, hắn đang thi triển bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá để nhẩm tính.
Là nữ!
Diệp Thành thầm nói, hắn không tính được là ai nhưng có thể khẳng định một điều người đó là nữ.
Nhưng khi hắn tới trước truyền tống trận dẫn đến tầng thứ ba của U Đô thì cảm giác chợt biến mất, cũng có nghĩa là người chuyển kiếp ấy vừa rời khỏi tầng thứ hai, đi lên tầng ba.
Chết tiệt!
Diệp Thành siết chặt hai tay, hắn đã bay rất nhanh rồi mà vẫn chậm một bước, thậm chí còn không thấy bóng lưng người chuyển kiếp đó.
Bất đắc dĩ, Diệp Thành chỉ đành nhìn trưởng lão U Đô đang canh giữ truyền tống trận.
Trùng hợp là trưởng lão canh giữ truyền tống trận hôm nay vẫn là trưởng lão tóc trắng đã mắng hắn hôm trước.
“Bái kiến tiền bối”, Diệp Thành cắn răng tiến lên chào hỏi.
“Lại là ngươi”, thấy lại là Diệp Thành, trưởng lão tóc trắng chợt sầm mặt.
“Lúc trước vãn bối có điều mạo phạm, mong tiền bối rộng lượng bỏ qua”, Diệp Thành vừa nói vừa hấp tấp đưa một túi đựng đồ ra, bên trong có năm trăm nguyên thạch: “Vãn bối có chút quà nhỏ, mong tiền bối vui lòng nhận cho”.
“Thế còn được”, trưởng lão tóc trắng rất thức thời, phất tay nhận túi đựng đồ, sắc mặt cũng tốt hơn đôi phần.
“Tiền bối, ta có chuyện này muốn hỏi”, Diệp Thành tiến lên, thăm dò nhìn ông ta: “Nữ tử vừa vào truyền tống trận là ai vậy ạ? Tiền bối có biết người đó không?”
“Vừa nãy có rất nhiều nữ tử vào truyền tống trận, ngươi muốn hỏi ai?”, trưởng lão tóc trắng lãnh đạm hỏi.
“Vấn đề này”, Diệp Thành vừa day đầu mày vừa bấm đốt tay nhẩm tính.
“Nghĩ kỹ đi rồi nói”, ông ta chầm chậm lên tiếng, nếu Diệp Thành lại nói ra cái tên khiến ông ta hoảng sợ nữa thì ông ta sẽ thẳng tay ném năm trăm nguyên thạch vào mặt hắn, không chừng còn kéo hắn lại đánh cho một trận nữa.
“Áo xanh, tóc dài máu tím”, Diệp Thành trả lời, hắn chỉ có thể tính được tới đây, đó là một bóng lưng mờ mịt, không nhìn thấy khuôn mặt, hắn chỉ biết cô ấy mặc áo xanh và có mái tóc màu tím.
“Áo xanh, tóc dài màu tím, ngươi đang nói đến Tử Linh công chúa à?”
“Tử Linh? Công chúa?”, Diệp Thành sửng sốt, không ngờ người chuyển kiếp này lại có thân phận tôn quý đến vậy.
“Áo xanh tóc tím thì chỉ có Tử Linh công chúa thôi”, ông lão tóc tóc trắng vuốt râu.
“Tiền bối có thể thông báo một tiếng không? Ta muốn gặp Tử Linh công chúa”.
“Cút”, ông ta lập tức hét to, khuôn mặt già nua hiện lên những vạch đen sì, vừa có chút ấn tượng tốt với ngươi xong, ngươi đã được nước lấn tới, công chúa thân phận tôn quý, là người mà ngươi muốn gặp là gặp sao?
Diệp Thành bên này đã chạy đi rất xa, chủ yếu là do ông lão tóc trắng hét lên quá đột ngột, trong tiếng hét mang theo sức mạnh tu vi khiến trước mắt hắn đầy sao, thần hải vừa thấy dễ chịu hơn một chút thì đầu lại bắt đầu ong ong, nếu là cảnh giới Thiên bình thường thì đã bay ra ngoài từ lâu rồi.
Mẹ kiếp!
Dù Diệp Thành đã đi rất xa nhưng ông lão tóc trắng vẫn còn phát điên, mắng chửi nước bọt văng đầy trời.
Oa!
Diệp Thành chạy vào đám người, hung hăng day mạnh đầu mày.
Chỉ còn mấy giây thôi mà hắn vẫn bỏ lỡ, biết được thân phận người chuyển kiếp cũng vô ích, chỉ trách giai cấp ở U Đô quá rõ ràng, thân phận của công chúa quá cao quý, dù trưởng lão cảnh giới Hoàng cũng không dám tuỳ tiện tới làm phiền.
Diệp Thành lại đau đầu, hắn vốn muốn đến sòng bạc kiếm tiền nhưng ở U Đô chỉ có một sòng bạc, mà hắn lại không vào được.
Bán nhà, phải bán nhà!