“Ngươi đáng chết”, thấy Phượng Tiên bị thương nặng, hai bà lão giận tím mặt, cuốn theo sát khí lao về phía Diệp Thành, trong tay mỗi người đều thi triển một thần thông, đều là bí thuật giết người.
Diệp Thành cười khinh thường, một bước bay lên trời, vụt qua cửu tiêu, hắn vung gậy, hất văng bà lão áo đen, trở tay tung ra một chưởng, lại đưa bà lão áo trắng lên hư thiên cao vợi.
Hai bà lão hắc bạch đều đã quỳ, máu me be bét còn thảm hơn Phượng Tiên, suýt thì bỏ mạng.
Đều do Diệp Thành chăm sóc đặc biệt, Phượng Tiên là công chúa của Phượng hoàng tộc, lão tử không dám ra tay hung ác, nhưng hai ngươi thì khác, muốn giết ta đương nhiên ta phải cho hai người biết vì sao hoa lại có màu đỏ.
“Lần này phục chưa?”, Diệp Thành lắc đầu cất đại đỉnh đi, xoay người bỏ chạy.
“Giết”, Phượng Tiên rít gào đuổi theo, nhưng bị hai bà lão hắc bạch ngăn lại.
“Tránh ra cho ta”, Phượng Tiên như kẻ mất trí, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên gớm ghiếc, vẻ xinh đẹp đã mất đi rất nhiều, cũng không còn sự cao quý tao nhã của công chúa Phượng hoàng tộc nữa.
“Công chúa đừng hành động cảm tính”, bà lão áo trắng vẫn ngăn Phượng Tiên lại: “Người đó quá kỳ dị, ba chúng ta liên hợp cũng không đấu lại hắn, chúng ta vẫn nên tính kế lâu dài thì hơn.”
“Bạch lão nói đúng”, bà lão áo đen cũng vội nói: “Lúc trước giao chiến với hắn, lão thân đã lạc ấn Phượng hoàng truy thiên thuật vào người hắn rồi, muốn tìm được hắn không khó, hay là bây giờ về tộc mời các hoàng tử xuất sơn, với sức chiến đấu của các hoàng tử chắc chắn có thể tiêu diệt được hắn”.
“Trở về Phượng hoàng tộc”, Phượng Tiên quay người, giọng nói lạnh đến thấu xương, vang dội cả bầu trời, sát ý đối với Diệp Thành đã không thể kìm nén, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám mạo phạm cô ta ở Đông Hoang như thế, thân phận của cô ta tôn quý, làm sao cô ta có thể nhịn được?
Ở đây, Diệp Thành đã chạy được tám trăm dặm, hơn nữa vẫn đang tăng tốc.
Hắn không sợ Phượng Tiên, mà là thân phận đặc biệt của cô ta, hậu bối của Phượng hoàng tộc, lại có quan hệ với Phượng Hoàng, nếu làm quá thì tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy từ một khía cạnh nào đó, hắn đang trốn Phượng Tiên, không thể động đến thì phải trốn chứ sao!
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lại tăng nhanh tốc độ, giống như tia thần mang khoáng thế vụt qua hư thiên.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống hắn mới đáp xuống một cổ thành, thành trì không lớn nhưng lại rất đông người, dù là ban đêm cũng vẫn sầm uất, người qua người lại trên phố tấp nập, tiếng rao không ngớt.
“Nghe tin gì chưa? Đại hội Dao Trì một trăm năm một lần sắp bắt đầu rồi”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao từ tứ phía, từng nhóm năm nhóm ba tụ tập trò chuyện vui vẻ.
“Chuyện này đã lan truyền khắp bốn phía từ lâu rồi, muốn không biết cũng khó”, ông già hút thuốc phì phèo nhả ra một làn khói, tựa như lão thầy bói: “Tiên mẫu Dao Trì đích thân mời đấy, các thế lực lớn, bá chủ và những người nổi tiếng ở Đông Hoang đều có trong danh sách”.
“Chư Thiên Kiếm Thần cũng đi à?”, không ít người sáng mắt nhìn về phía lão già đó.
“Có đi hay không thì ta không biết, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta”, lão ta nhả khói: “Sống gần một nghìn năm rồi, ta vẫn chưa biết quả bàn đào của Dao Trì có hình dạng thế nào”.
“Mùi vị hẳn là rất ngon”, rất nhiều người đều móc kẽ răng, nước miếng chảy đầy đất.
“So với quả bàn đào, ta càng muốn thấy Dao Trì thần nữ hơn”, có người nhếch miệng cười ha hả, dáng vẻ si mê: “Người đẹp số một Đông Hoang chắc chắn dung nhan tuyệt thế”.
“Đông Thần Dao Trì, không biết nhân tài kiệt xuất thế nào mới xứng được với cô ấy”, nhóm đàn ông xoa cằm tưởng tượng, nói chính xác hơn là nếu buổi tối được ôm Dao Trì thần nữ ngủ, dù chỉ là một đêm thì cũng không uổng phí đời này, cảm giác ấy hẳn là rất tuyệt vời.
“Đại hội Dao Trì, quả bàn đào, Đông Thần Dao Trì”, Diệp Thành lặng lẽ đi qua giữa những tiếng xôn xao.
Trên đường đi hắn đã không chỉ một lần nghe đến Thánh địa Dao Trì, đó là nơi có thể so sánh với Côn Luân Hư và Cửu Hoang Thiên, đương nhiên hắn cũng đã nghe rất nhiều về truyền thuyết Thánh địa Dao Trì.
Tương truyền nhất mạch Dao Trì cũng từng có Đại Đế, là Dao Trì Nữ Đế thuộc một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang, là vị Đại Đế cuối cùng thời Hoang Cổ, sau khi bà quy tịch, Vạn Vực gặp nạn kéo theo cả thế giới tu sĩ, lúc này mới có Thánh thể đại thành Thần Chiến vạch ra dấu mốc thời đại.
Năm tháng vô tận, nhất mạch Dao Trì có thể nói là trường tồn lâu dài, nhân tài mỗi thế hệ lại một nhiều hơn, đường tranh hùng Đại Đế mỗi đời đều có bóng dáng của Thánh địa Dao Trì, đúng là nơi tập trung những vì sao sáng.
Cũng giống như thế hệ Dao Trì thần nữ, cô là một trong bốn hậu bối xuất sắc nhất Huyền Hoang Đại Lục, được mệnh danh là Đông Thần, chỉ riêng danh hiệu này thôi đã đủ cho thấy sự cường đại của cô, nếu cho cô thời gian phát triển, có khả năng trở thành Dao Trì Nữ Đế nữa cũng không chừng.
“Hẳn là sẽ rất náo nhiệt”, Diệp Thành xoa cằm, thầm nghĩ có phải mình cũng nên đến Thánh địa Dao Trì hái vài quả bàn đào ăn, nhân tiện tìm Đông Thần Dao Trì nói chuyện, chưa biết chừng còn kiếm được vài món bảo bối, nếu may mắn còn có thể tìm được không ít người chuyển kiếp trong đại hội.
Không biết khi hắn biết Đông Thần Dao Trì là người chuyển kiếp, liệu có mừng như điên không.
Thầm nghĩ như vậy, hắn dừng lại trước một toà lầu các lớn, đó là một sòng bạc không nhỏ, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng la hét bên trong, hết đợt này đến đợt khác.
Hắn không đi vào ngay mà thở dài nhìn, dường như có thể nhìn thấy ba người đang ngồi trước bàn cược qua cửa lâu, cả ba đang hét mặt đỏ tía tai.
Hắn đúng là may mắn, cổ thành này có người chuyển kiếp, hơn nữa không chỉ một mà là ba, kỳ lạ là cả ba đều đang ở sòng bạc này, thần kỳ hơn nữa là đều ngồi trước một bàn đặt cược.
“Yêu Vương, Ma Vương, Huyết Vương, đúng là hay ho”, hắn day đầu mày, cuối cùng cũng cất bước.