“Bà ngoại ngươi”. Diệp Thành mắng to, một bàn tay đánh chưởng qua, đây là nơi nào, Thái tử Kim Ô người ta đang cầu hôn đấy? Ngươi thì hay rồi, một lời đẩy lão tử đến trước đầu sóng ngọn gió.
“Xem, còn không thừa nhận”. Tiểu Viên Hoàng rung đùi đắc ý, khuôn mặt đầy gợi đòn vô liêm sỉ: “Hôm qua ngươi đã nói rồi, nhìn trúng Tiểu Khổng Tước, muốn ôm cô ta ngủ”.
“Đủ rồi”. Thánh chủ Khổng Tước trầm giọng, gương mặt già nua tối sầm lại, quả thực là nghe không nổi nữa, trêu ghẹo con gái ông ta trước mặt tất cả mọi người trong điện, ông ta làm cha, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.
Các trưởng lão của nhà Khổng Tước cũng đều ngứa tay, bọn họ xem như đã nhìn ra, hai tên này không phải đến uống rượu, mà là đến quấy rối, màn Song Hoàng này hát cũng thật vang dội, khiến người xem muốn nổi nóng.
Thiên Thương Nguyệt cau mày, vẫn là đã xem nhẹ tinh thần không biết xấu hổ của tên Tiểu Viên Hoàng kia.
Lại nhìn sang hai vị Đại Thánh của Kim Ô tộc, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, công chúa nhà Khổng Tước chuẩn bị thành con dâu của Kim Ô tộc, mà lại bị đùa giỡn như vậy, bọn họ cũng nhịn được cơn tức này.
Sắc mặt thái tử Kim Ô tộc cũng không tốt hơn là bao, trong đôi mắt vàng đã loé lên ta lạnh lùng sắc bén, Tiểu Viên Hoàng nói lời lỗ mảng, đối tượng đùa giỡn là công chúa Khổng Tước, nhưng bị vả mặt lại là hắn ta.
Diệp Thành cảm nhận thấy bầu không khí không đúng, cười ha ha, xoay người liền đi, cũng không muốn bị đánh.
Song, hắn vừa mới bước ra một bước, liền thấy trước mặt có một bóng người quỷ quái hiện ra, chặn đường của hắn, nhìn cẩn thận lại, chính là Thái tử của Kim Ô tộc, mang theo sự uy nghiêm của Uy Nhiếp Cửu Thiên.
“Thái tử thứ lỗi, hiểu lầm thôi!”. Diệp Thành cười gượng, nói xong liền muốn lách qua Thái tử Kim Ô.
“Hiểu lầm?”. Thái tử Kim Ô bỗng nâng cánh tay lên, sự uy nghiêm trong nụ cười lạnh, lại tăng lên một phần: “Bổn vương đến cầu hôn, các ngươi lại đến quấy rối, thả ngươi đi như thế, còn đâu là uy nghiêm Kim Ô”.
“Quấy rối cái gì, chúng ta cũng là đến cầu hôn”. Tiểu Viên Hoàng khiêng gậy sắt Kim Ô, đứng sánh vai cùng Diệp Thành, đôi hoả nhãn kim tinh toả ra thần mang, khí thế không thua kém chút nào.
“Ta muốn xem xem, các ngươi có tư cách gì tranh với bổn vương”. Thái tử Kim Ô tay niết đại ấn, một chưởng bao trùm đến, tuy chỉ có cấp Thánh Nhân, nhưng khí thế còn mạnh hơn so với Chuẩn Thánh Vương.
“Hắc”. Tiểu Viên Hoàng mặc kệ, vung gậy ra, muốn tranh cao thấp với hắn ta.
“Ngươi thích tìm ngược à?”, Diệp Thành túm lấy Tiểu Viên Hoàng, mang theo hắn ta bước ra ngoài đại điện, thân pháp huyền diệu, không thấy chân thân, cực kỳ nguy hiểm tránh thoát khỏi một chưởng của thái tử Kim Ô.
“Chưa thấy người nào nhát gan như thế”. Tiểu Viên Hoàng mắng to, khí huyết bá khí mãnh liệt đã như liệt hỏa thiêu đốt, hoả nhãn kim tinh phát sáng rực rỡ, chiến ý dâng cao, một bộ dáng muốn đánh trả lại.
“Ngươi… con mẹ nó có cả một đống đạo lý nhỉ!”, Diệp Thành mắng lại một câu, hắn không phải sợ thái tử Kim Ô, mà là việc này đích thực là bọn họ sai trước, Thái tử Kim Ô ra tay giáo huấn để chứng minh uy nghiêm cũng là chuyện hợp tình có thể tha thứ, chủ yếu là, hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này.
“Hôm nay không có lời giải thích rõ với bổn vương, thì đừng mong rời đi”. Thái tử Kim Ô cũng ra ngoài đại điện, hiện thân ở Hư Thiên, thật giống như một vầng thái dương, nở rộ thần quang chói mắt.
“Bớt hù doạ chúng ta, ta…”. Tiểu Viên Hoàng còn chưa nói dứt lời, đã bị Diệp Thành gạt sang một bên, nhìn Thái tử Kim Ô từ xa: “Hai chúng ta đã biết sai, mong rằng thái tử Kim Ô rộng lòng tha thứ”.
“Một câu biết sai rồi, liền muốn kết thúc việc này, không khỏi quá đơn giản đi”. Thái tử Kim Ô cười u ám.
“Vậy thái tử muốn như thế nào”. Diệp Thành bình thản nói: “Nhất quyết muốn cùng chúng ta không chết không thôi?” “Bổn vương cấp các ngươi một cơ hội”. Thái tử Kim Ô cười giễu cợt: “Hai người các ngươi có thể cùng lên, không nhiều, chỉ mười hiệp, sau mười chiêu, bất luận sống chết, việc này coi như xong”.
“Thiếu gia ta tiếp”. Không chờ Diệp Thành đáp lời, Tiểu Viên Hoàng đã vung gậy sắt xông lên, một gậy lăng thiên, vô cùng bá đạo, giống như có thể một đòn đập tan mười vạn giang sơn.
Thái tử Kim Ô mặt đầy khinh thường, trong lòng bàn tay có bí thuật biến đổi, một chưởng tuyệt thế đánh ra từ xa.
Một kích cứng rắn đối đầu, tiếng sấm bỗng vang lên, Tiểu Viên Hoàng hoàn toàn bại trận, bị đánh bay đi, khi rơi xuống lại đạp lùi về phía sau bảy tám bước, mỗi một bước lùi lại đều sẽ giẫm lún xuống một khoảng hư không.
Diệp Thành tiến lên, phất tay gỡ bỏ ám kình trong cơ thể Tiểu Viên Hoàng, lúc này mới khiến cho Tiểu Viên Hoàng giữ vững được cơ thể, khóe miệng còn có dòng máu tươi chảy ra, Ô Kim Thiết Bổng trong tay vẫn đang rung ù ù.
Tiểu Viên Hoàng khí huyết bốc lên, tuy là một kích toàn bại, nhưng chiến ý rất cao, mắt vàng phun lửa.