Nghe thấy lời này của Đao Hoàng, Diệp Thành đang chạy tới suýt thì ngã nhào xuống đất.
Vẻ mặt những người khác như Phục Linh, Độc Cô Ngạo cũng khựng lại, cái lạy này của Đao Hoàng khiến họ sững sờ tại chỗ.
“Tiền bối, đại lễ này của người sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất!”, bên này, Diệp Thành vội vàng chạy tới đỡ Đao Hoàng dậy. Đao Hoàng là ai, đại lễ của ông ấy có mấy ai nhận nổi?
“Ân chỉ dạy năm đó của tiến bối, Toại Phong trọn đời khó quên”, vẻ mặt Đao Hoàng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
“Không phải đâu, con…”, Diệp Thành ngây người.
“Chuyện này là thế nào vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh bước tới, thảng thốt nhìn Đao Hoàng: “Đừng nhận nhầm, tiểu tử này còn chưa tới hai mươi tuổi, huynh chắc chắn trước đây từng gặp hắn?”
“Hai mươi tuổi?”, Đao Hoàng giật mình, lúc này mới vô thức quan sát Diệp Thành, nhìn vòng tuổi đúng là chưa tới hai mươi.
“Không phải chứ! Sao lại giống nhau như đúc thế này?”, Đao Hoàng tự lẩm bẩm, nói xong ông ấy còn nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành: “Cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”
“Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ dùng ngón tay chọc chọc Đao Hoàng.
“Tiểu hữu, ngươi với Hồng Trần tiền bối có quan hệ gì?”, Đao Hoàng phớt lờ lão già Gia Cát Vũ mà nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hiểu ngay Đao Hoàng đã coi hắn thành Hồng Trần.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, không thể trách Đao Hoàng được, hắn với Hồng Trần giống hệt nhau, bây giờ hắn lại đeo Huyền Thương Ngọc Giới Thánh vật của Viêm Hoàng, chẳng trách Đao Hoàng vừa tới đã hành lễ với hắn.
“Hồng Trần mà ông nói là Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng phải không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Độc Cô Ngạo đã nhìn Đao Hoàng hỏi.
“Chính là vị tiền bối đó”, Đao Hoàng gật đầu cười.
“Huynh nhận nhầm Diệp Thành là Hồng Trần tiền bối đấy à?”, lão già Gia Cát Vũ sờ cằm nhìn Đao Hoàng: “Huynh từng gặp Hồng Trần?”
“Từng gặp”, Đao Hoàng nói rất chắc chắn, nói xong ông ấy lại nhìn Diệp Thành bên cạnh mình: “Diệp Thành tiểu hữu bây giờ và Hồng Trần tiền bối năm xưa thật sự như được tạc ra từ cùng một khuôn”.
Nghe vậy, ánh mắt Phục Linh, Độc Cô Ngạo, lão già Gia Cát Vũ và Bích Du đều đổ dồn vào Diệp Thành.
Hồng Trần là ai? Đó là nhân vật nổi tiếng một thời của Đại Sở, khi ông ấy là Thánh chủ của Viêm Hoàng, đó là thời kỳ đỉnh cao nhất của Viêm Hoàng ngoài thời đại của Viêm Hoàng, chỉ là ông ấy rất bí ẩn, rất ít người được thấy diện mạo thực của ông ấy, ngay cả những người giữ chức vụ cao ở Viêm Hoàng cũng không ngoại lệ.
Bây giờ chính miệng Đao Hoàng nói rằng Diệp Thành và Hồng Trần trông giống hệt nhau, họ mới biết không ngờ Hồng Trần năm xưa có diện mạo thế này.
Khụ khụ!
Sự im lặng ngắn ngủi bị tiếng ho nhẹ của Diệp Thành phá vỡ, hắn cười gượng nhìn Đao Hoàng: “Tiền bối à, con và Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng không có mối quan hệ thân thích, nếu xét đến quan hệ thì chúng con đều là Thánh chủ của Viêm Hoàng. Ông ấy là đời thứ chín mươi bảy, còn con là đời thứ chín mươi chín”.
“Tiểu tử, ngươi không phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Con thật sự không biết”.
“Khả năng cao là vậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ xoa cằm, phía Phục Linh, Độc Cô Ngạo có lẽ cũng nghĩ như vậy.
“Chẳng trách…”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, có lẽ ông ấy cũng nghĩ như vậy: “Chẳng trách ngươi và Hồng Trần tiền bối lại giống nhau đến vậy, hơn nữa còn làm Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, có lẽ điều này không phải trùng hợp”.
Nghe ông ấy nói vậy, Diệp Thành vô thức gãi đầu, cảm thấy hơi khó tin, chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy tiền bối của mình là Hồng Trần rồi.
“Hôm nào phải tới Hạo Thiên thế gia xác nhận lại mới được. Ừm, phải lấy gia phả ra kiểm tra thử”, Diệp Thành xoa cằm, nói nhỏ.
“Diệp Thành tiểu hữu, lúc trước ngươi cứu Linh Nhi, sau này lại cứu ta, chúng ta nợ ngươi hai ân huệ lớn”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Đao Hoàng đã vỗ vai hắn, có lẽ lực quá mạnh khiến người hắn lảo đảo một hồi: “Dù ngươi có phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hay không, nếu sau này cần ta giúp thì cứ nói”.
“Phụ Hoàng, người đừng chỉ nói cho có thôi nha!”, Bích Du cười duyên dáng.