Trong hố đen không gian u tịch vô biên, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang cứ thế bay về một hướng trong không gian.
Trong chốc lát, hố đen không gian liên tục vang lên tiếng động mạnh.
Đó là vùng đất vô cùng hỗn loạn, cho dù là hắn thì cũng không dám khinh xuất bước chân tới.
Cho nên hắn vẫn đang đi vòng, đi vòng qua vùng đất chết rồi lại lần nữa quay lại quỹ đạo ban đầu, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là thiên ma trụ chọc trời trên Bắc Chấn Thương Nguyên.
Đạo lí bắt giặc phải bắt tướng từ trước tới giờ Diệp Thành đương nhiên hiểu, vả lại cả chặng đường đi của hắn đã thành công không ít lần.
Có điều lần này hắn lại không dám chắc, hắn không biết mình có thể thành công hay không nhưng cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng phải thử, hắn huỷ ma trụ chọc trời đi thì mọi chuyện đều có thể kết thúc, Đại Sở sẽ không bị lầm than nữa.
“Lúc này, liệt đại chư vương có lẽ đã tới rồi”, trong khi phi hành, Diệp Thành lẩm bẩm như đã dự liệu từ trước.
Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn lập tức chuyển hướng, đi qua từng viên đá vụn vỡ hỗn loạn phía trước.
Từng viên đá rất kì dị, mỗi viên đều có sát khí mạnh mẽ bao trùm, luồng sát khí nặng nề không phải một mình hắn có thể dễ dàng địch lại được.
Rầm! Bịch!
Khi Diệp Thành cố gắng tiến về phía trước thì thiên địa tăm tối của Đại Sở vẫn tiếp tục nứt lìa.
Liệt đại chư vương tham chiến quả thực đã giúp sức rất nhiều cho Thiên Đình của Đại Sở, nhưng đại quân Thiên ma vẫn không hề có dấu hiệu dừng tấn công, cục diện ngang ngửa nhau rất nhanh đã nghiêng về phía Thiên Ma, Đại Sở lại lần nữa rơi vào thế yếu, liên tục lùi về sau, mãi cho tới khi lùi về đại địa Trung Thông của Bắc Sở mới dần dần ổn định trận cước.
Lại là một vùng núi trải dài, các tu sĩ của Đại Sở lùi về đây, phần lớn tu sĩ đều lảo đảo ngã trên nền đất, có người lại ngả vào vách tường, nước mắt lã chã, trận chiến này có vô số thương vong, phần lớn bọn họ đều phải tận mắ chứng kiến người thân của mình tử trận, bây giờ mới có được giây phút ngắn ngủi nghỉ ngơi để mà cảm khái.
Bố trận!
Chín đại điện chủ phân điện của Thiên Đình lại lần nữa gằn giọng, vì đại quân Thiên Ma bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới nơi.
Có rất nhiều người gạt đi nước mắt lê theo cơ thể mỏi mệt bày binh bố trận.
Lần này hậu duệ cửu hoàng, liệt đại chư vương cũng tiến vào, sát trận hư thiên được bày bố, kết giới hộ sơn cũng được ngưng tụ ra, chuẩn bị cho màn đại chiến kịch liệt không hề có tu sĩ tiếp sau đây.
“Chỉ mong bọn họ có thể thành công”, trên đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long nhìn về một hướng ở Bắc Chấn Thương Nguyên.
Hắn đã bị thương, khoé miệng liên tục trào máu, sắc mặt tái nhợt, long khí toàn thân cũng đã tiêu tán đi nhiều.
Cũng giống như Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng cũng không khá khẩm hơn là bao, luận về số lượng tu sĩ mạnh đỉnh phong thì bọn họ bị trấn áp tuyệt đối, về cơ bản đều là một chọi mười, hiện giờ những người đứng ở đây đều là những người sát phạt ra từ biển máu.
“Ta chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với ông như vậy”, ở trên một đỉnh núi khác, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng rồi nhìn sang U Minh Diêm La Vương ở bên, ông ta vẫn như hình nộm chẳng hề lên tiếng.
U Minh Diêm La Vương bất động, đôi mắt vô hồn chỉ nhìn chằm chằm vào hư thiên.
Ông ta không nói gì không có nghĩa là không cảm khái, năm xưa ông ta và Nguyệt Hoàng chinh chiến thiên hạ, thảm bại quay về, Nguyệt Hoàng quy tịch đã vài chục nghìn năm rồi còn ông ta vẫn ở chốn hồng trần, ông ta cũng không ngờ có ngày lại kề vai tác chiến với con gái của đại địch.
“Phụ hoàng nhìn thấy nhất định sẽ rất vui”, trên đỉnh núi cao sừng sững, Đế Phạn già lão nhìn vào hư thiên nở nụ cười mỏi mệt.
“Đừng nhắc đến ông ấy với ta”, Quỷ Vương hắng giọng lạnh lùng.
“Bao nhiêu năm rồi, những gì nên quên thì hãy quên đi thôi”, Âu Dương Vương mỉm cười, “năm xưa cùng kề vai tác chiến với Thiên Táng, đêm nay lại kề vai tác chiến với ông, ta nên cảm thấy vinh hạnh vô cùng mới phải, điểm tương đồng là cho dù là năm xưa hay ngày nay thì cái mà chúng ta bảo vệ chính là vùng đất này”.
Quỷ Vương vẫn lặng lẽ, vẻ mặt mông lung như nhớ lại những năm tháng huy hoàng xưa kia, chờ đợi bao nhiêu năm trời nhưng lại đứng về phía đại địch.
“Hà tất phải thế, ta mời ông uống rượu, thay phụ hoàng kính ông”, ở trên một đỉnh núi khác, Long Đằng bật cười sảng khoái đưa một vò rượu cho Vu Chú Vương ở bên: “Ông và phụ hoàng của ta từng là đại địch, chưa bao giờ uống rượu với nhau phải không?”
“Chưa bao giờ”, Vu Chú Vương lãnh đạm lên tiếng nhưng lại nhận lấy vò rượu từ Long Đằng, nếu như nói về người hiểu Thái Vương nhất thì vẫn là Vu Chú Vương, đây chính là là sự tương ngộ giữa đại địch với nhau.
“Nào, dùng rượu tế anh hùng”, trên đỉnh núi cách đó không xa, Đại Sở Hoàng Huyền lấy ra một vò rượu trút xuống đất, “kiếp này không thể kề vai tác chiến với Thần Vương cái thế quả là một việc đáng tiếc”.
Ở bên, một người mặc y phục đen nhìn không rõ tướng mạo, khí tức bí ẩn, không yếu cũng không mạnh hơn Đại Sở Hoàng Huyền, ông ta chính là Thánh Chủ của Sát Thủ Thần Triều hiện giờ. Sau khi Thần Vương và Thánh Tử chết, Sát Thủ Thần Triều li tán, ông ta đã dùng thủ đoạn của mình để tụ họp Sát Thủ Thần Triều lại, hôm nay ông ta cũng dẫn đại quân Thần Triều tới đây, cùng kề vai tác chiến với đại địch năm xưa.
“Nếu như luận vai vế thì ta nên gọi ông là thúc phụ mới phải”, trên đỉnh núi, Nam Minh Ngọc Thu khẽ cười nhìn sang Vu Chú Vương ở bên.
“Đợi đánh tan Thiên ma thì chúng ta vẫn là đại địch”, Vu Chú Vương hắng giọng.
“Chỉ mong chúng ta vẫn còn cái mạng”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười nhẹ nhàng không hề tỏ ra sợ hãi với cái chết, đại địch trước kia của Huyền Hoàng cũng đã tác chiến rồi, còn gì đáng sợ nữa.