Không lâu sau đó, cả ba người quay về tiểu viên còn Diệp Thành tự giác đóng cửa quang môn im lìm.
Lúc này, Diệp Thành mới vung tay lấy tảng đá kia ra, bịch một tiếng, cả tiểu viên như rung chuyển.
“Nào, nào, để ta”, Diệp Thành còn chưa làm gì thì Ngô Tam Pháo đã lấy ra một thanh đao lao tới.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn tiến lên trước đạp một cái khiến Thái Ất Chân Nhân ngã nhào ra.
Tiếp đó, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh thạch đao chừng năm thốn.
Thiên linh linh, địa linh linh, mở ra bảo bối.
Diệp Thành lẩm bẩm cầu nguyện rồi mới vung tay xẻ tảng đá khổng lồ. Động tác tiếp theo của hắn hết sức kì dị, từng lớp đá cứ thế được xẻ ra.
Ở bên, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo xoa xoa tay, có vài lần bọn họ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đều bị Diệp Thành đạp đi, mãi tới cuối cùng mới đứng im như cọc gỗ, cứ thế nhìn vào tảng đá kia.
Rắc! Rắc!
Âm thanh này liên tiếp vang lên, một lớp, hai lớp rồi ba lớp. Diệp Thành cứ thế bỏ ra mất một khắc mới xẻ được tảng đá to như vại rượu kia.
Có điều trong lúc này bên trong tảng đá lại không hề phát ra bất cứ ánh sáng nào, cũng chẳng có hiện tượng gì khác thường xảy ra.
“Không thể nào?”, Diệp Thành có phần mất đi kiên nhẫn, hắn bỏ thạch đao xuống, vỗ nhẹ vào tảng đá kia.
Đùng!
Đột nhiên, tảng đá nổ tung, tiếp đó, một đạo hồng quang chiếu hắt ra, cứ thế chiếu ra vân tiêu, và hình thành nên một đám tường vân dị thường.
“Đúng là có bảo bối”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân còn kích động hơn cả Diệp Thành, bọn họ lập tức lao lên.
Trước mắt bọn họ có một thứ đang lơ lửng, to chừng hũ rượu, ừm, nói chính xác là một viên vẫn thạch, không hề có lấy bất cứ thần hoa nào bao quanh nhưng lại cho người ta cảm giác nặng nề, cả ba người có thể nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh méo mó đi.
“Đây là gì?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn viên vẫn thạch này.
Không biết vì sao mà nhìn viên vẫn thạch này, hắn như thể nghe ra được một âm thanh kì lạ giống như đạo âm huyền diệu mang theo đạo uẩn huyền diệu khiến người ta cảm thấy tâm hồn thanh tịnh.
“Đây là gì?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt gãi đầu, đến cả Thái Ất Chân Nhân trước giờ thông thuộc nhiều thứ cũng phải ngỡ ngàng.
“Long gia, tới đây nhìn xem là gì này?”, trong lúc bất lực, Diệp Thành dùng mối liên hệ giữa bản thể và phân thân gọi Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông, nếu như đến nó còn không biết thì hắn thật sự bất lực.
“Lão tử mãi mới ngủ được một giấc mà bị ngươi đánh thức rồi”, ngay sau đó, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu, đầu tiên nó ngáp một cái thật dài rồi mới nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.
“Mau, mau nhìn, ta bỏ ra chín triệu linh thạch mới mua được nó”, Diệp Thành thúc giục.
“Vội cái gì?”, Thái Hư Cổ Long oằn mình, hai con mắt to lồ lộ nheo lại nhìn chín phần phân thân của hắn như thể có thể thông qua chín phần phân thân này trông thấy được viên vẫn thạch trong tiểu vien.
Lúc này, Diệp Thành mới vung tay lấy tảng đá kia ra, bịch một tiếng, cả tiểu viên như rung chuyển.
“Nào, nào, để ta”, Diệp Thành còn chưa làm gì thì Ngô Tam Pháo đã lấy ra một thanh đao lao tới.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn tiến lên trước đạp một cái khiến Thái Ất Chân Nhân ngã nhào ra.
Tiếp đó, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh thạch đao chừng năm thốn.
Thiên linh linh, địa linh linh, mở ra bảo bối.
Diệp Thành lẩm bẩm cầu nguyện rồi mới vung tay xẻ tảng đá khổng lồ. Động tác tiếp theo của hắn hết sức kì dị, từng lớp đá cứ thế được xẻ ra.
Ở bên, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo xoa xoa tay, có vài lần bọn họ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đều bị Diệp Thành đạp đi, mãi tới cuối cùng mới đứng im như cọc gỗ, cứ thế nhìn vào tảng đá kia.
Rắc! Rắc!
Âm thanh này liên tiếp vang lên, một lớp, hai lớp rồi ba lớp. Diệp Thành cứ thế bỏ ra mất một khắc mới xẻ được tảng đá to như vại rượu kia.
Có điều trong lúc này bên trong tảng đá lại không hề phát ra bất cứ ánh sáng nào, cũng chẳng có hiện tượng gì khác thường xảy ra.
“Không thể nào?”, Diệp Thành có phần mất đi kiên nhẫn, hắn bỏ thạch đao xuống, vỗ nhẹ vào tảng đá kia.
Đùng!
Đột nhiên, tảng đá nổ tung, tiếp đó, một đạo hồng quang chiếu hắt ra, cứ thế chiếu ra vân tiêu, và hình thành nên một đám tường vân dị thường.
“Đúng là có bảo bối”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân còn kích động hơn cả Diệp Thành, bọn họ lập tức lao lên.
Trước mắt bọn họ có một thứ đang lơ lửng, to chừng hũ rượu, ừm, nói chính xác là một viên vẫn thạch, không hề có lấy bất cứ thần hoa nào bao quanh nhưng lại cho người ta cảm giác nặng nề, cả ba người có thể nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh méo mó đi.
“Đây là gì?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn viên vẫn thạch này.
Không biết vì sao mà nhìn viên vẫn thạch này, hắn như thể nghe ra được một âm thanh kì lạ giống như đạo âm huyền diệu mang theo đạo uẩn huyền diệu khiến người ta cảm thấy tâm hồn thanh tịnh.
“Đây là gì?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt gãi đầu, đến cả Thái Ất Chân Nhân trước giờ thông thuộc nhiều thứ cũng phải ngỡ ngàng.
“Long gia, tới đây nhìn xem là gì này?”, trong lúc bất lực, Diệp Thành dùng mối liên hệ giữa bản thể và phân thân gọi Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông, nếu như đến nó còn không biết thì hắn thật sự bất lực.
“Lão tử mãi mới ngủ được một giấc mà bị ngươi đánh thức rồi”, ngay sau đó, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu, đầu tiên nó ngáp một cái thật dài rồi mới nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.
“Mau, mau nhìn, ta bỏ ra chín triệu linh thạch mới mua được nó”, Diệp Thành thúc giục.
“Vội cái gì?”, Thái Hư Cổ Long oằn mình, hai con mắt to lồ lộ nheo lại nhìn chín phần phân thân của hắn như thể có thể thông qua chín phần phân thân này trông thấy được viên vẫn thạch trong tiểu vien.