Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh dương buổi sớm chiếu rọi khắp mặt đất của thế giới người phàm.

Bước chân của phía Diệp Thành chậm hơn rất nhiều vì bọn họ trải qua biết bao gian nan vất vả mới đến được mảnh đất Tây Nguyên Quốc.

Thánh Chủ!

Không lâu sau đó, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều đến, dù số lượng dù không nhiều nhưng về cơ bản đều là những người có thực lực mạnh mẽ.

“Đã xây xong kết cấu của Truyền Tống Trận chưa?”, Diệp Thành lập tức hỏi.

“Theo lời dặn của Thánh Chủ thì đã thông tới Tây Lăng rồi”.

“Lần lượt truyền tống bọn họ, tốc độ nhanh một chút”.

“Rõ”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng nhìn sang phía Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng điệu ôn hoà: “Các vị đạo hữu, mời”.

“Phiền đạo hữu rồi”.

“Thông báo tới Nhân Hoàng điều tra cho ta một người”, phía này, Diệp Thành lập tức lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho tu sĩ của Viêm Hoàng.

Còn người mà hắn muốn điều tra đương nhiên là con của Triệu Hùng. Triệu Hùng đã quy thuận thì chính là một thành viên của Viêm Hoàng, hắn không dám đảm bảo có thể cứu được con của Triệu Hùng về nhưng chắc chắn sẽ dốc hết sức.

Mọi việc tiếp theo dễ xử lý rồi, Hạo Thiên thế gia không ngừng bước vào Truyền Tống Trận, và đó cũng chính là giây phút chấm dứt những tháng ngày trốn chạy của họ.

……..

Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp!

Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, tiếng gằn phẫn nộ liên tiếp vang lên.

Thị Huyết Diêm La điên cuồng gào thét.

Thế nhưng cơn phẫn nộ của ông ta không phải nhằm vào Hạo Thiên thế gia mà là nhằm vào một việc khác, đó chính là việc thiếu chủ của các thế gia lớn ở Đại Sở liên tiếp bị ám sát mấy ngày nay, Thần Ảnh điều tra nhưng cuối cùng lại điều tra ra là do người của Thị Huyết Điện làm.

“Là ai cho các ngươi cái quyền này? Là ai cho các ngươi cái quyền này?”, Thị Huyết Diêm La sát khí ngút trời, đôi đồng tử ác ma nhìn chằm chằm bên dưới.

Lại nhìn xuống bên dưới, đám người nằm rạp xuống mặt đất, bên trong đó có cả Thương Mộ của phân các Thị Huyết Điện, còn những người khác về cơ bản cũng đều là những người bị Diệp Thành lấy thân phận Diêm Tôn lừa gạt.

Bọn họ đều làm tròn chức trách, giết hại ba ngày ba đêm, vừa định đòi công lao thì lập tức bị bắt lại, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Là…là Diêm Tôn”, Thương Mộ run rẩy, ông ta lắp bắp đáp lời.

“Khốn khiếp, Diêm Tôn đang bế quan ở Viêm Sơn”, một Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện lập tức ngắt lời.

“Trưởng lão, Diêm Sơn đã xảy ra biến cố”, Phong Ảnh nãy giờ trầm ngâm bây giờ mới lên tiếng, “ta từng điều tra thì phát hiện Diêm Sơn bị huỷ, Diêm Tôn và Tư Đồ Minh đều không thấy đâu, có thể khẳng định bọn họ vẫn còn sống”.

“Nói vậy thì có người mạo danh Diêm Tôn?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Phong Ảnh.

“Xem ra có lẽ là vậy”.

Nghe vậy, người của Thương Mộ liền nằm rạp xuống dưới đất.

Bọn họ hiểu ra rồi, hiểu ra hết rồi. Mẹ kiếp, bọn họ bị lừa đau đớn, bọn họ tưởng rằng hành động của mình là đang giúp Thị Huyết Điện dẹp sạch đối thủ nhưng cuối cùng lại đều là quân đồng minh, tất cả đều bị bọn họ giết hại tận gốc.

Tĩnh, đại điện của Thị Huyết Điện chìm vào im lặng, bầu không khí áp lực nặng nề khiến người ta thót tim, tim đập còn nghe ra tiếng.

“Báo!”, bầu không khí im ắng trong Thị Huyết Điện cuối cùng cũng bị một kẻ mặc y phục đen tiến vào phá vỡ, “bẩm Điện Chủ, Huyết Khung điện chủ xin cứu trợ”.

“Bảo hắn đi chết đi”, Thị Huyết Diêm La phẫn nộ, điện chính của Thị Huyết Điện đã loạn đến thế này rồi, mẹ kiếp còn làm loạn hơn, đại quân của một điện mà đến một gia tộc còn không thể dẹp bằng, không đi chết đi còn sống làm gì.

“Báo, người trói Tôn Hạo bảo…bảo chúng ta đi chuộc người”.

“Chẳng phải hôm qua Tôn Hạo đã được chuộc về rồi sao?”, Thị Huyết Diêm La tức tối.

“Lại…lại bị bắt đi rồi ạ”.

“Lại…”, Thị Huyết Diêm La không thể còn lời nào mà nói, ông ta tức đến mức suýt ngất đi.

“Báo!”, không lâu sau đó lại có người tiến vào, “bẩm…bẩm điện chủ, Thiên Huyết phân các bị…bị đột kích rồi”.

“Báo, quặng núi của cổ thành Tây Chấn bị cướp rồi”.

“Báo, Thương Sóc trưởng lão bị ám sát”.

“Báo…”

Tiếp sau đó, Thị Huyết Điện không hề yên bình, liên tiếp có người mặc y phục đen xông vào, vả lại còn mang theo tin xấu đến, đúng là phong ba bão táp, việc của Thị Huyết Điện hiện giờ đã quá nhiều rồi nhưng lại chồng chất hết việc này tới việc kia.

“Thị Huyết Diêm La, hôm nay phải cho ta một câu trả lời, chúng ta không chết không nghỉ”, không lâu sau đó, bên ngoài vang vọng vào tiếng gằn phẫn nộ, vả lại người tới cũng không hề ít.

Nhìn từ xa, hư không từ tứ phương tám hướng đều kín người, đó là lão tổ của các thế lực lớn, vả lại về cơ bản đều mang theo đội quân tu sĩ, bọn họ liên kết với nhau tiến công vào đây.

“Là kẻ nào oan tin ra ngoài?”, Thị Huyết Diêm La tức tối, sắc mặt ông ta tôi độc đến kinh người.

“Ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai”, một trưởng lão đứng trong một góc của Thị Huyết Điện bật cười lạnh lùng, ông ta là nội gián do Nhân Hoàng cài cắm vào Thị Huyết Điện, ai ngờ nổi ông ta đã mai phục nơi này hơn ba trăm năm rồi.

“Là kẻ nào? Kẻ nào?”, Thị Huyết Diêm La tức tím người, tiếng gằn giọng khiến đại điện rung chuyển, e rằng từ khi ông ta trở thành Thị Huyết Điện Chủ đến nay chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy.

…….

Phía này, phía Diệp Thành đã truyền tống tới một địa cung khác.

Bọn họ đã thông qua Truyền Tống Trận tới thế giới tu sĩ nhưng lại không phải là Bắc Chấn Thương Nguyên mà là Tây Lăng U Cốc.

“Về Nam Sở nghỉ ngơi”, phía trước Truyền Tống Trận, tĩnh điềm tĩnh nhìn phía Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.

“Ta còn phải tìm Huyên Nhi”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.

Phía Hạo Thiên Huyền Chấn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, vì bọn họ biết cho dù bọn họ có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi được bất cứ ý định nào từ người thanh niên này.

“Vạn sự an toàn là quan trọng nhất”, cuối cùng, Hạo Thiên Huyền Chấn sau hồi trầm tư hít vào một hơi thật sâu rồi đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.

Phía sau ông ta, phía Hạo Thiên Huyền Hải lần lượt đi theo, kế tiếp là Hạo Thiên Thi Nguyệt, trước khi bước vào Truyền Tống Trận, không quên liếc nhìn Diệp Thành, đó là đệ đệ của cô, cũng là người trong lòng của cô.

“Ta thật hi vọng đệ chỉ là Tần Vũ mà thôi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thầm nói, bóng lưng cô có phần cô đơn.

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành mới nhìn sang một lão già của Viêm Hoàng, “Huyết Khung tới đâu rồi?”

“Cách nơi này không tới ba mươi nghìn dặm”.

“Phía Thị Huyết Điện thì sao?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng hỏi.

“Rất nhiều lão tổ của các thế lực ở Bắc Sở đã dẫn quân đi về phía Thị Huyết Điện, lúc này có lẽ đã tới Thị Huyết Điện rồi”, lão già bất giác mỉm cười: “Trận này có lẽ chưa đánh luôn nhưng trong thời gian ngắn có lẽ bọn họ rất khó liên kết với nhau”.

“Rất tốt, tiếp tục làm loạn”, Diệp Thành mỉm cười.

“Thánh Chủ, gần đây Bắc Sở xuất hiện một người rất kì lạ”, lão già khẽ vuốt râu.

“Ồ?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn ông ta, “kì lạ như thế nào?”

“Có lẽ không phải là kì là mà là dị thường”, lão già vuốt râu, “người này giống như một sát thủ nhưng lại càng giống một u linh hơn, chuyên giết nam tu sĩ, còn thanh kiếm trong tay người này đúng là một thần binh cái thế”.

“Việc ngày ta từng nghe Hồng Trần Tuyết nói”, Diệp Thành trầm ngâm “nếu có thể thì điều tra về lai lịch của người này cho ta, chú ý an toàn”.

“Ta đã sắp xếp điều tra rồi”.

“Vậy thì truyền lệnh huỷ đi Truyền Tống Trận, tất cả mọi người rút về đại bản doanh của Viêm Hoàng”.

“Rõ”, lão già vội bước đi.

Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành mới khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Không lâu sau đó, hắn nhẩm niệm vận chuyển bí pháp nhất khí hoá tam thanh.

Có điều hắn không thể hoá ra đạo thân nhất khí hoá tam thanh, hoặc có thể nói có một thần thông nghịch thiên chặn lại bí pháp nhất khí hoá tam thanh của hắn khiến hắn không thể phân ra đạo thân.

“Sao lại có thể thế này?”, Diệp Thành cau mày, việc này kì lạ đến mức khiến hắn không thể hiểu nổi.

Tiếp đó hắn lại thử liên tục nhưng hết lần này tới lần khác thất bại.

Không chỉ có vậy, vì kẻ mạnh hoá ra đạo thân nên hắn cũng không ngừng gặp phải phản phệ của bí thuật, mãi tới khi phun ra cả miệng máu hắn mới dừng lại.

“Rốt cục là vì sao?”, Diệp Thành mau mày sâu hơn, thứ có thể giúp hắn hiểu rõ mọi vấn đề chỉ có đạo thân, vậy mà hiện giờ hắn lại không thể hoá ra đạo thân, điều đó khiến hắn vô cùng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK