“Bảy trăm nghìn”, người này rất hùng hồn, một lần tăng lên hơn gấp đôi.
Gần một nửa số người đều rất coi trọng tảng đá này, bởi vì nó lớn! Hơn hai mươi trượng, có lẽ có thể kiếm được mấy món bảo bối không chừng, hơn nữa càng nhiều người tranh càng chứng minh nó đặc biệt.
“Chín trăm nghìn”.
“Một triệu”.
“Một triệu hai”.
Trong thế giới nhỏ, không gian ồn ào náo nhiệt và tiếng hò hét lúc này mới thực sự trở tắt ngúm, không phải vì họ không tăng giá được nữa mà vì người hô giá một triệu hai trăm kia là Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
Thị Huyết Điện, nghe đến tên tông môn này không ít người bất giác rùng mình, chỉ cần không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn động đến nhân vật bá đạo này.
Thấy không ai nói gì, ông lão họ Dạ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Còn ai tăng giá nữa không?”
Chờ một lúc lâu cũng không có ai hô lên.
Thấy thế, lúc này ông lão họ Dạ mới hắng giọng: “Nếu không ai ra giá nữa, vậy…”
“Một triệu ba”, ông lão họ Dạ còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng nói cắt ngang. Người vừa hô lên chính là Diệp Thành, hắn đã hạ quyết tâm phải lấy được tảng đá này, cho dù đối thủ là người của Thị Huyết Điện.
Hắn đột ngột ra giá đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi vì không phải hắn đang tranh đồ với Thương Minh Thượng Nhân, mà là đang tranh đồ với Thị Huyết Điện.
Thấy Diệp Thành tăng giá, Thương Minh Thượng Nhân ngồi xếp bằng trên vân đoàn bất giác nhìn hắn, sau đó lại lên tiếng: “Một triệu rưỡi”.
“Hai triệu”, Diệp Thành lập tức tăng giá, không chút đắn đo.
Lại nhìn đến Thương Minh Thượng Nhân, cái giá bị Diệp Thành tăng lên mức này khiến ông ta trở tay không kịp.
Nhưng Thương Minh Thượng Nhân là ai? Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta sợ Diệp Thành sao?
“Hai triệu một trăm nghìn”.
“Ba triệu”.
Phụt! Phụt!
Có lẽ Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều không ngờ Diệp Thành lại tăng vọt mức giá lên ngay như thế, ngụm trà vừa vào miệng họ lập tức phụt hết vào mặt người ngồi đối diện.
“Tiểu tử này quá mạnh!”, hiện trường bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn.
“Chắc chắn là thiếu gia của gia tộc quy ẩn nào đó rồi”.
“Dám tranh đồ cùng Thị Huyết Điện, đúng là lợi hại!”
“Tiểu tử, ngươi có biết mình đang giành đồ với ai không?”, vẻ mặt Thương Minh Thượng Nhân trở nên khó coi hơn nhiều, ánh mắt cực kỳ sắc bén, ở khoảng cách rất xa mà Diệp Thành vẫn cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo đọng lại trong mắt ông ta.
“Ta chỉ biết ta phải có được tảng đá này”, Diệp Thành ung dung mỉm cười.
Gần một nửa số người đều rất coi trọng tảng đá này, bởi vì nó lớn! Hơn hai mươi trượng, có lẽ có thể kiếm được mấy món bảo bối không chừng, hơn nữa càng nhiều người tranh càng chứng minh nó đặc biệt.
“Chín trăm nghìn”.
“Một triệu”.
“Một triệu hai”.
Trong thế giới nhỏ, không gian ồn ào náo nhiệt và tiếng hò hét lúc này mới thực sự trở tắt ngúm, không phải vì họ không tăng giá được nữa mà vì người hô giá một triệu hai trăm kia là Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
Thị Huyết Điện, nghe đến tên tông môn này không ít người bất giác rùng mình, chỉ cần không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn động đến nhân vật bá đạo này.
Thấy không ai nói gì, ông lão họ Dạ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Còn ai tăng giá nữa không?”
Chờ một lúc lâu cũng không có ai hô lên.
Thấy thế, lúc này ông lão họ Dạ mới hắng giọng: “Nếu không ai ra giá nữa, vậy…”
“Một triệu ba”, ông lão họ Dạ còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng nói cắt ngang. Người vừa hô lên chính là Diệp Thành, hắn đã hạ quyết tâm phải lấy được tảng đá này, cho dù đối thủ là người của Thị Huyết Điện.
Hắn đột ngột ra giá đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi vì không phải hắn đang tranh đồ với Thương Minh Thượng Nhân, mà là đang tranh đồ với Thị Huyết Điện.
Thấy Diệp Thành tăng giá, Thương Minh Thượng Nhân ngồi xếp bằng trên vân đoàn bất giác nhìn hắn, sau đó lại lên tiếng: “Một triệu rưỡi”.
“Hai triệu”, Diệp Thành lập tức tăng giá, không chút đắn đo.
Lại nhìn đến Thương Minh Thượng Nhân, cái giá bị Diệp Thành tăng lên mức này khiến ông ta trở tay không kịp.
Nhưng Thương Minh Thượng Nhân là ai? Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta sợ Diệp Thành sao?
“Hai triệu một trăm nghìn”.
“Ba triệu”.
Phụt! Phụt!
Có lẽ Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều không ngờ Diệp Thành lại tăng vọt mức giá lên ngay như thế, ngụm trà vừa vào miệng họ lập tức phụt hết vào mặt người ngồi đối diện.
“Tiểu tử này quá mạnh!”, hiện trường bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn.
“Chắc chắn là thiếu gia của gia tộc quy ẩn nào đó rồi”.
“Dám tranh đồ cùng Thị Huyết Điện, đúng là lợi hại!”
“Tiểu tử, ngươi có biết mình đang giành đồ với ai không?”, vẻ mặt Thương Minh Thượng Nhân trở nên khó coi hơn nhiều, ánh mắt cực kỳ sắc bén, ở khoảng cách rất xa mà Diệp Thành vẫn cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo đọng lại trong mắt ông ta.
“Ta chỉ biết ta phải có được tảng đá này”, Diệp Thành ung dung mỉm cười.