Đêm, rất tối, thật sự rất tối.
Trong một hẻm núi hẻo lánh, mặt đất đầy sỏi đá, một người toàn thân đen thui lắc đầu bò dậy, miệng không ngừng phun ra bùn đất, đến mức lưng không thẳng nổi.
Người này chính là Thái Hư Cổ Long, từ khi bay ra ngoài, thì khi xuất hiện lần nữa hắn đã ở đây, chính hắn ta cũng không biết mình đã bay đi bao xa.
“Anh minh một đời của lão tử!”, không biết đến lúc nào hắn ta mới ngẩng đầu ngồi xổm trên đất, cho dù có sự kiêu ngạo của chí tôn nhưng vẫn bị nhất chỉ bắn không biết bay tới nơi nào.
“Không biết tên nhóc Diệp Thành có bị đánh không”, nghĩ một lúc, Thái Hư Cổ Long bất giác nhìn về hướng Thiên Huyền Môn.
Vừa nhìn, hai mắt hắn ta sáng lên, vì trong màn đêm đen, có một tia huỳnh quang giống như hạt cát đang nhanh chóng phóng to trong tầm mắt hắn ta, tốc độ bay tới cũng cực kỳ nhanh.
“Vô lại, ngươi chơi xấu”, sau đó Thái Hư Cổ Long nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết truyền tới, lắng nghe kỹ thì chẳng phải giọng của Diệp Thành sao?
“Lão phu tính, tên kia còn phải bay xa hơn mình”, Thái Hư Cổ Long nhìn hư không với vẻ mặt sâu xa, tận mắt chứng kiến Diệp Thành bay qua đầu mình.
Bùm!
Ngay lập tức có tiếng nổ vang lên, một ngọn núi trơ trọi bị Diệp Thành va vào sụp đổ tại chỗ.
Nhìn thôi cũng thấy đau!
Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, khập khiễng bước tới.
Phụt phụt phụt…!
Giống như Thái Hư Cổ Long, sau khi bò dậy, Diệp Thành cũng không ngừng phun ra bùn đất.
“Kỳ lạ, chúng ta đều bay ra từ Thiên Huyền Môn, sao ngươi lại bị đánh tơi tả thế này?”, Thái Hư Cổ Long đi tới, nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, thở dài tặc lưỡi.
Cũng chẳng trách hắn ta như thế, chỉ vì bộ dạng của Diệp Thành quá chật vật, mặt hắn in rõ hình bàn tay, khuôn mặt bị tát lệch sang một bên, không chỉ mặt mà mũi, miệng, mắt và tai cũng bị lệch.
“Mẹ kiếp, chơi xấu”, Diệp Thành vừa chửi bới vừa chỉnh lại mặt mình, một bên mũi còn đang chảy máu.
“Chơi xấu?”, Thái Hư Cổ Long ngạc nhiên.
“Ta cược với cô ta xem ai đi tiểu xa hơn”, Diệp Thành ho khan: “Kết quả là bị cô ta tát một cái bay ra đây”.
Vừa dứt lời, khoé miệng Thái Hư Cổ Long giật giật liên hồi hơn chục lần, trong mắt hiện rõ dòng chữ: Ngươi đúng là đồ khốn kiếp!
“Nhưng cũng không đến nỗi nào, trước khi ta bay ra, bà ta đã trả lời một câu hỏi của ta, bà ta nói Thiên Huyền Môn là thần hộ vệ của Đại Sở”, Diệp Thành lau máu mũi, có lẽ lau mạnh quá, đau đến mức hắn phải nhăn mặt.
“Thần hộ vệ?”, Thái Hư Cổ Long khẽ cau mày.
“Bà ta nói vậy đó, chắc không phải nói dối”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống: “Bà ta cũng kiêu lắm, chỉ trả lời đúng một câu, còn lại chẳng nói gì, lần này đi đúng là lãng phí thời gian, hai chúng ta còn bị đánh một trận nữa”.
“Cũng không phải không có thu hoạch”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Ít nhất chúng ta đã biết ý nghĩa tồn tại của Thiên Huyền Môn, còn về bí mật của Đại Sở, chúng ta cần phải tự mình khám phá”.
“Ngươi đã giao đấu với bà ta rồi, ngươi thấy bà ta có tu vi gì?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Ít nhất cũng là một bậc Đại Thánh, có khi Chuẩn Đế cũng không chừng”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Ta nhìn ra được bà ta đã vượt qua số kiếp thiên nhân ngũ suy”.
“Thiên nhân ngũ suy?”, Diệp Thành sờ cằm: “Hình như Khương Thái Hư tiền bối cũng từng nhắc đến cụm từ này, lúc thiên nhân ngũ suy ông ấy đã phong ấn Tiên Luân Nhãn”.
“Thiên nhân ngũ suy là thiên kiếp khi cảnh giới Chuẩn Thánh tiến cấp đến cảnh giới Thánh”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Đây là một số kiếp rất khủng khiếp, khi nó xảy đến, thân thể người độ kiếp sẽ suy kiệt từ trong ra ngoài, giống như cỏ cây khô héo, là trạng thái yếu ớt nhất của con người. Số kiếp này chú trọng trùng sinh niết bàn, siêu phàm nhập thánh từ trong suy thoái, vượt qua được thì là trời nước cùng màu, không qua được thì là một bãi đất vàng”.
“Sao nghe còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp vậy?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình.