Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rắc! Rắc!

Tiếp đó là âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sau một canh giờ hồi phục, Diệp Thành lại lần nữa khí huyết ngút trời, trở lại trạng thái đỉnh phong.

“Lão đại”, ngay sau đó, bên trong thần hải của Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của đạo thân.

“Ngươi vẫn còn biết liên hệ với lão đại là ta đây à?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi.

“Đừng nói thế mà, ta tới đây là có việc quan trọng”, đạo thân Tinh Thần ho hắng.

“Nghe ý này của ngươi thì có tin tốt rồi?”

“Có phải là tin tốt hay không ta không biết nhưng chắc chắn là tin mà lão đại muốn nghe”, đạo thân Tinh Thần xoa xoa mũi, nói tiếp: “Nửa tháng trước, có người từng gặp sư phụ của người là Sở Huyên ở Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành cau mày.

“Huyên Nhi vẫn luôn bặt vô âm tín là vì vào Thập Vạn Đại Sơn sao?”, sắc mặt Diệp Thành chợt trở nên vô cùng khó coi, hắn thật sự rất lo lắng.

“Không phải vậy”, một câu nói của đạo thân khiến Diệp Thành tức tối.

“Tên đê tiện nhà ngươi, có thể nói luôn trong một câu không hả?”, Diệp Thành mắng chửi.

“Vì người quá sốt ruột đấy chứ?”, đạo thân Tinh Thần ho hắng, “hôm qua ta tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi một vòng và tìm thấy rất nhiều người, chắc chắn sư phụ của lão đại không vào trong đó, chỉ đi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn rất lâu thôi”.

“Còn gì nữa?”

“Cô ấy còn từng đi qua hoang mạc và hố thần”.

“Hoang mạc?”, Diệp Thành lại lần nữa cau mày, hắn càng ngày càng không hiểu Sở Huyên đang định làm gì, đang yên lành tự dưng tới những nơi nguy hiểm như vậy làm gì.

“Còn nữa, trước kia người bảo ta đi Bàn Long Hải Vực thăm dò, quả thực nơi đó rất dị thường”, đạo thân Tinh Thần vẫn nói tiếp, “có điều hiện giờ xem ra nơi mà Sở Huyên tiền bối muốn đi không phải là Bàn Long Hải Vực mà là Vô Vọng Đại Trạch vì Vô Vọng Đại Trạch là nơi rất sâu của Bàn Long Hải Vực”.

Diệp Thành trầm lắng, những suy đoán của đạo thân chắc chắn không sai.

Đầu tiên là Hoang Mạc, Hố Thần rồi lại Thập Vạn Đại Sơn, những nơi mà Sở Huyên đi đều là những nơi vô cùng nguy hiểm của Đại Sở, hắn có lý do để tin rằng trước kia Sở Huyên xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực chắc chắn có liên quan đến Vô Vọng Đại Trạch.

Cũng chính vì vậy nên hắn mới không hiểu, không hiểu vì sao Sở Huyên liên tiếp tới gần những nơi nguy hiểm như vậy.

Những ngày này hắn liên tiếp lấy thân phận là Sát Thần, Đan thánh gây ra động tĩnh lớn ở Đại Sở, đến cả Nam Sở cũng thống nhất rồi, ở Đại Sở này làm gì có ai không biết, lẽ nào Sở Huyên lại không biết đến tin này?

Diệp Thành thực sự khó hiểu, Sở Huyên không có lý do gì không biết đến những chuyện này nhưng cô ấy đã biết thì vì sao lại không quay về Nam Sở?

“Sư phụ, rốt cục người đang làm gì?”, cảm giác khó chịu khiến Diệp Thành như đang rơi vào trong biển cả mênh mang.

“Trước mắt cô ấy sẽ tới Hoan Hải và U Minh Chi Cốc”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì đạo thân tinh thần lại lên tiếng.

Nghe vậy, Diệp Thành bị ngắt đi mạch suy nghĩ, ánh mắt hắn chợt sáng lên.

Đúng vậy! Những nơi mà Sở Huyên đi đều là cấm địa nguy hiểm của Đại Sở, nếu như suy đoán chính xác thì mục tiêu tiếp theo của cô ấy nhất định là Hoan Hải và U Minh Chi Cốc.

“U Minh Chi Cốc không phải là một nơi cố định, thấy đầu không thấy cuối, Sở Huyên chưa chắc đã có thể tìm thấy”, Diệp Thành chợt suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, “nếu như đoán không nhầm thì nơi tiếp theo sư phụ đi chính là Hoan Hải”.

“Ngươi về Nam Sở”, nghĩ thông điểm này, Diệp Thành lập tức ra lệnh cho đạo thân.

“Đừng mà, ta còn chưa chơi thoả thích ở đây”, đạo thân Tinh Thần chợt ủ rũ.

“Đừng nói những lời vô dụng đó với ta”, Diệp Thành lập tức mắng chửi: “Về Nam Sở cho ta, trước khi ta chưa về Nam Sở thì canh chừng Hoan Hải cho cẩn thận, một khi thấy Huyên Nhi thì lập tức thông báo cho ta”.

“Đúng là tự đào hố chôn mình”, đạo thân tự bạt cho mình cái bạt, vừa rồi nó còn đang hào hứng giúp Diệp Thành đoán phương hướng của Sở Huyên, vậy mà chưa tới một phút nó đã bị đối xử tệ bạc rồi.

“Đi luôn, lập tức”, Diệp Thành lại lần nữa hối thúc.

“Ta biết rồi”, đạo thân khó chịu nhưng vẫn phải lê bước đi về Nam Sở.

Phù!

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không tìm được Sở Huyên nhưng ít nhất hắn cũng đã có được thông tin về cô, hắn biết cô vẫn bình an vô sự, đây là tin tốt lành với hắn.

“Thánh Chủ”, không lâu sau đó, lão già ăn mặc giản dị lại quay trở về.

“Sao lại quay lại thế?”, Diệp Thành hoài nghi nhìn lão ta.

“Hành động của Thị Huyết Điện có phần dị thường”.

“Dị thường chỗ nào?”

“Bọn họ điều đại quân một điện nhưng lại không tiến về Nam Sở mà đi về Bắc…Ấy, ấy, Thánh Chủ, người nghe ta nói xong đã”, lão già còn chưa nói xong thì roẹt một cái, Diệp Thành đã biến mất.

“Đúng là…”, trên hư không, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang, tốc độ nhanh tới mức không thể dùng mắt thường mà nắm bắt.

“Thị Huyết Điện, nếu bọn họ có chuyện gì thì ta sẽ bắt các người trả giá gấp trăm lần”, Diệp Thành đỏ ngầu đôi mắt, nắm đấm rất chặt vang lên âm thanh rắc rắc, có lẽ vì dùng lực mạnh nên móng tay của hắn cắm vào lòng bàn tay đến bật máu.

Không sai, một người trước nay vẫn tự nhận có thể kiểm soát được thế cục như hắn thì lần này lại bỏ sót, hắn đã bỏ sót một sự tồn tại quan trọng, đó chính là Hạo Thiên thế gia.

Đây cũng chính là lý do vì sao hắn không nghe lão già kia nói xong mà đã nhanh chóng rời đi.

Hắn đã trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện, khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ, Thị Huyết Điện không bắt được hắn nhất định sẽ lôi theo những người liên quan đến hắn. Lúc này Diệp Thành ở Bắc Sở mà những người có mối quan hệ mật thiết với hắn cũng chỉ có Hạo Thiên thế gia mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK