“Viêm Long huynh bế quan tu luyện, vừa đột phá đến cảnh giới Không Minh, xem ra vị Thánh chủ mới của chúng ta sắp phải mất mặt rồi”.
Giữa những tiếng thảo luận, Viêm Long lại lên tiếng lần nữa: “Hỏi ngươi đấy! Ta muốn khiêu chiến với ngươi, có đồng ý không?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!”, Diệp Thành vặn cổ.
“Vậy thì tới đi!”, Viêm Long chợt lùi lại hơn mười trượng, khí thế cuồng bạo bộc phát, ngay cả tóc cũng dựng ngược lên, trên người gã còn được những luồng khí tức màu vàng kim bao quanh.
“Ta ra tay không biết nặng nhẹ đâu, sau này đừng trách ta đấy”, Diệp Thành vẫn thản nhiên xoay cổ.
“Nói năng hùng hồn lắm”, Viêm Long gằn lên rồi đột ngột bước về phía trước, cả người nhảy lên không trung, cầm chặt đại đao trong tay.
Bạo Long Trảm!
Sau tiếng hô của Viêm Long, đao mang dài năm trượng của gã bổ xuống từ trên cao, cực kỳ bá đạo.
Lại nhìn tới Diệp Thành, hắn chỉ có một động tác, đó là giơ tay lên sau đó vung ra.
Rắc!
Một chưởng của Diệp Thành đã văng đao mang dài năm trượng đó đi rồi khiến nó vỡ nát.
Bốp!
Ngay lập tức có tiếng tay đập vào người vang dội.
Sau đó toàn bộ cơ thể Viêm Long bị ném bay ra ngoài.
Oa!
Các đệ tử Viêm Hoàng đang có mặt đều mang vẻ mặt kinh ngạc, đồng loạt nhìn lên bầu trời, ánh mắt họ di chuyển theo đường vòng cung tuyệt đẹp mà Viêm Long bay đi.
Ầm!
Không biết đến lúc nào, một tiếng “ầm” mới vang lên ở đằng xa, thân thể to lớn của Viêm Long nằm dang hai chân hai tay trên đất, mặt đất lún thành một cái hố to hình người.
Ực ực!
Rất nhiều người đều đang nuốt nước bọt.
Khi nhìn tới Diệp Thành thì thấy hắn đã đi lên núi với Hoàng Đại Sơn.
“Chỉ… Chỉ một chưởng mà đã văng được Viêm Long sư huynh ở cảnh giới Không Minh ra rồi?”
“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi sao?”
“Sao lợi hại quá vậy?”
“Giờ thì biết rồi đó! Thánh chủ của Viêm Hoàng không phải vừa đâu”.
Khi mọi người còn đang bàn tán sôi nổi thì Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn đã dừng lại trên đỉnh núi.
Giữa những tiếng thảo luận, Viêm Long lại lên tiếng lần nữa: “Hỏi ngươi đấy! Ta muốn khiêu chiến với ngươi, có đồng ý không?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!”, Diệp Thành vặn cổ.
“Vậy thì tới đi!”, Viêm Long chợt lùi lại hơn mười trượng, khí thế cuồng bạo bộc phát, ngay cả tóc cũng dựng ngược lên, trên người gã còn được những luồng khí tức màu vàng kim bao quanh.
“Ta ra tay không biết nặng nhẹ đâu, sau này đừng trách ta đấy”, Diệp Thành vẫn thản nhiên xoay cổ.
“Nói năng hùng hồn lắm”, Viêm Long gằn lên rồi đột ngột bước về phía trước, cả người nhảy lên không trung, cầm chặt đại đao trong tay.
Bạo Long Trảm!
Sau tiếng hô của Viêm Long, đao mang dài năm trượng của gã bổ xuống từ trên cao, cực kỳ bá đạo.
Lại nhìn tới Diệp Thành, hắn chỉ có một động tác, đó là giơ tay lên sau đó vung ra.
Rắc!
Một chưởng của Diệp Thành đã văng đao mang dài năm trượng đó đi rồi khiến nó vỡ nát.
Bốp!
Ngay lập tức có tiếng tay đập vào người vang dội.
Sau đó toàn bộ cơ thể Viêm Long bị ném bay ra ngoài.
Oa!
Các đệ tử Viêm Hoàng đang có mặt đều mang vẻ mặt kinh ngạc, đồng loạt nhìn lên bầu trời, ánh mắt họ di chuyển theo đường vòng cung tuyệt đẹp mà Viêm Long bay đi.
Ầm!
Không biết đến lúc nào, một tiếng “ầm” mới vang lên ở đằng xa, thân thể to lớn của Viêm Long nằm dang hai chân hai tay trên đất, mặt đất lún thành một cái hố to hình người.
Ực ực!
Rất nhiều người đều đang nuốt nước bọt.
Khi nhìn tới Diệp Thành thì thấy hắn đã đi lên núi với Hoàng Đại Sơn.
“Chỉ… Chỉ một chưởng mà đã văng được Viêm Long sư huynh ở cảnh giới Không Minh ra rồi?”
“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi sao?”
“Sao lợi hại quá vậy?”
“Giờ thì biết rồi đó! Thánh chủ của Viêm Hoàng không phải vừa đâu”.
Khi mọi người còn đang bàn tán sôi nổi thì Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn đã dừng lại trên đỉnh núi.