Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc dù rất muốn bầu bạn với huynh hết chặng đường nhưng ta biết ta cũng có sứ mệnh trên mình”. Huyền Nữ thấy Diệp Thành trầm ngâm thì nở nụ cười hiền dịu “Giao ấn linh hồn cho ta đi”.

“Thế đạo hỗn loạn, mọi việc đều phải cẩn thận”. Diệp Thành đưa túi đựng đồ qua, bên trong có chứa rất nhiều thẻ ngọc có tiên quang ký ức bị phong ấn cũng như rất nhiều pháp khí thần thông và nguyên thạch, đan dược.

“Biết rồi”. Huyền Nữ nhận lấy túi, từ từ đứng dậy rồi từ từ khom người từ phía kia của bàn trà, giữ lấy khuôn mặt Diệp Thành, hôn lên chiếc mặt nạ quỷ của hắn rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Hi vọng sau này gặp lại, huynh đã con cháu đề huề”.

Mọi người trong quán trà đều ngước nhìn, đặc biệt là ông già gầy gò và gã đàn ông râu ria đó, nhìn không chớp mắt, như muốn đứng dậy lớn tiếng hét: “Ở bên nhau đi”.

Đường phố náo nhiệt, Huyền Nữ biến mất trong đám đông, chỉ còn lại nụ hôn và những lời thì thầm ban nãy, là hi vọng và cũng là lời chúc phúc, lần này ra đi chắc phải rất lâu nữa mới gặp lại.

Diệp Thành mỉm cười, uống hết chén trà, để lại một viên nguyên thạch rồi cũng biến mất không thấy đâu, hắn phải tìm một nơi yên tĩnh để bế quan trong thời gian ngắn, xem như kiếm chỗ nghỉ chân.

“Nam tu hôn nam tu, đúng là đặc biệt”. Những người trong quán trà nhìn theo bóng lưng của Diệp Thành và tặc lưỡi: “Ta cũng không hiểu hai thằng đàn ông ở bên nhau thì có thể làm được gì”.

“Gì là nam hôn nam, người đó chắc chắn là nữ giả nam”. Có một ông già vuốt râu nói: “Đến cả Bắc Thánh còn là nữ thì thế giới còn có chuyện gì không thể xảy ra?”

“Nói Bắc Thánh mới nhớ, không ngờ lại là nữ”. mọi người không nhìn theo nữa mà tiếp tục buôn dưa lê: “Thế giới rộng lớn đúng là không có chuyện kỳ lạ nào không có, đang thịnh hành nữ giả nam sao?”

Bên này bàn tán xôn xao, bên kia Diệp Thành đã tìm được một ngôi nhà nhỏ, tốn hết một trăm nguyên thạch để thuê.

Hắn vào trong nhà thì liền lập kết giới che mắt, ngăn cách hoàn toàn nó với thế giới bên ngoài, ngoài ra còn có rất nhiều trận pháp bảo vệ huyền diệu để tránh lúc bế quan bị bên ngoài quấy rối.

Hắn chuẩn bị xong thì mới ngồi xếp bằng dưới một cây cổ thụ trong sân, từ từ nhắm mắt, thả hồn vào hư không.

Trên người hắn có rất nhiều tia chớp đang giằng xé, Trời phạt đang hủy hoại hắn, mặc dù tấn công rất mạnh nhưng lại bị hắn khống chế, Trời phạt bị suy yếu rất nhiều, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Hắn ngồi liền một mạch ba ngày, giống như mấy hòa thượng già ngồi thiền, trong thời gian đó không hề động đậy.

Mãi đến đêm ngày thứ tư hắn mới từ từ mở mắt ra, hai luồng ánh sáng thần phóng ra cứ như vật chất thật, vừa sáng chói vừa sắc bén, xuyên thủng không gian hư không với uy lực đáng sợ.

Đến giờ hắn mới bóp nát ma công Thôn Thiên mà Khí Linh Ma Đỉnh truyền thụ, tịnh tâm lĩnh ngộ.

Đấy là một ý cảnh rộng lớn, từ khi Ma tôn sáng tạo ra ma công đến khi ma công đạt đến viên mãn, tất cả đều được ghi chép rất rõ, khác hẳn với những gì mà Thái Hư Cổ Long truyền cho hắn.

Hắn tập trung tuyệt đối, dưới những chiếc lá rơi, chân mày hắn lúc thì chau nhẹ khi lại giãn ra, lúc lại có vẻ không hiểu, khi lại nở nụ cười, hắn đang tìm kiếm cơ duyên giữa những điều chưa biết.

Bí thuật thần thông cũng là đạo, rộng lớn như biển, thâm sâu khôn cùng, mặc dù là ma công nhưng cũng là tiên pháp, Ma tôn Thôn Thiên đã đi theo một hướng khác, ngay từ đầu đã biến tiên pháp này đạt đến trạng thái tốt nhất.

Diệp Thành bỗng nhiên nhận ra, ma công Thôn Thiên không phải là nuốt chửng trời đất mà là nuốt chửng bản thân, không phải nuốt vật khác mà là nuốt chính mình, đấy là điểm tinh túy của nó.

Cách chín ngày, Diệp Thành lại mở mắt, lĩnh ngộ được nhiều chân lý của phép này.

Gió nhẹ thổi qua, hắn từ từ đưa hai tay, trên hai lòng bàn tay đều xuất hiện xoáy Thôn Thiên.

Hắn chéo hai tay lại thành chữ thập, hai xoáy Thôn Thiên cũng hợp vào nhau, hấp thụ tinh hoa và chân nguyên của nhau, nuốt hết sức mạnh trên người hắn, sau đó lại trả về lại cho hắn.

Trong quá trình hấp thụ và trả ngược lại, hình thành nên một vòng tuần hoàn khó miêu tả rõ được trong cơ thể hắn, hơn nữa còn âm thầm hoàn thiện một sức mạnh khác trong lúc tuần hoàn, đó là Luân Hồi.

“Thì ra là vậy”. Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt như ngộ ra: “Bên ngoài hấp thụ trời đất, bên trong luân hồi, đấy mới là tinh túy của Thôn Thiên, ma công Thôn Thiên đúng là tạo hóa hiếm có”.

“Cảm ơn tiền bối đã ban tặng”. Diệp Thành mỉm cười nhìn hai tay, trong lòng đầy cảm giác thăng hoa.

Ma công này giúp hắn nhìn thấy được một vùng đất mới, Thiên Đạo luân hồi, vạn vật cũng phải tuân theo quy luật đó, âm và dương, càn và khôn, nhân và quả, sinh và tử, đúng và sai.

Bất kể là thật hay giả, tất cả đều có quy luật, hai thứ đối lập cũng không thoát khỏi được luật luân hồi.

Lúc thật sự nhận ra được tinh túy của phép này, hắn mới hiểu được năm xưa tại sao Hồng Liên Nữ Đế lại chia năm ma đỉnh nhỏ ra nhiều chỗ, cô ta cũng tuân thủ theo quy luật tuần hoàn, là luân hồi giữa đến và đi.

Nhất định Nữ Đế cũng biết ma công Thôn Thiên, cũng hiểu được chân lý của nó nên mới kết hợp phép này với Đế Đạo Tiên Thuật, hi vọng có thể khiến ma tôn sống dậy, đấy là hành động nghịch thiên.

Đến giờ ma đỉnh nhỏ quay về, cũng xem như đã hoàn thành quy luật, đúng là đã mang lại hi vọng phục sinh cho ma tôn Thôn Thiên, nhưng thời gian vòng luân hồi này thật sự quá lâu, lâu đến mức khiến cả Nữ Đế cũng không đợi nổi, sự nuối tiếc bởi luân hồi là do sự vô tình của thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK