Rầm! Đoàng!
Sau khi Bạch Tố Tố tiến giới, trên hư thiên tiếng lôi chớp vang dội kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Đùa ta sao? Độ kiếp ở U Đô?
Ăn no rửng mỡ phải không?
Người của Đan Phủ làm gì vậy?
Âm thanh này liên tiếp vang lên, phần lớn đều là tiếng mắng chửi, thiên kiếp thần phạt không phải để đùa, độ kiếp ở U Đô càng không phải để chơi, nếu làm không tốt thì toàn bộ người ở đây đều phải bị lôi đi độ kiếp cùng.
Phong!
Diệp Thành giơ tay phong cấm thiên kiếp của Bạch Tố Tố.
Hiện giờ nơi này không phải là một nơi tốt đẹp gì, càng không phải là lúc thích hợp, đợi sau này U Đô ổn định thì tìm nơi độ kiếp sau.
Bạch Tố Tố tỉnh lại, cô ta cảm kích nhìn Diệp Thành, nếu là cô ta thì rất khó có thể phong cấm lại thiên kiếp của mình, thiên kiếp chỉ cần không ép quá lâu không những không gây trở ngại mà ngược lại còn là sát khí một tông.
Đan Hải? Thần Hải?
Bạch Tố Tố nhìn sang Lý Tiêu, cô tỏ ra vô cùng kinh ngạc, và càng kinh ngạc hơn với thần thông cũng như tu vi của Diệp Thành, mới có chút thời gian trôi qua mà đã đạt tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất rồi.
“Những bí thuật này, cầm lấy mà tu luyện”, khi Bạch Tố Tố còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành lại đưa ra một túi đựng đồ.
“Đạo hữu, như vậy không được đâu, đạo hữu đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi”, Bạch Tố Tố vội chối từ.
“Ta đã nói là người một nhà, không cần phải khách khí với ta”, Diệp Thành mỉm cười nhét túi đựng đồ vào tay Bạch Tố Tố, “còn nữa, sau này đừng gọi ta là đạo hữu, gọi ta Diệp Thành là được rồi”.
Bạch Tố Tố gật đầu mỉm cười, cô ta nhận lấy túi đựng đồ, khi mở ra nhìn thì vô cùng bất ngờ, bí thuật bên trong túi đựng đồ quá nhiều, không phải chỉ một bộ mà có thể chất thành núi, bao gồm các lĩnh vực về tu đạo, trong đó cũng không thiếu các giác ngộ của những tiền bối đi trước về đạo.
Diệp Thành phía này đã tới trước cái nôi.
Tiểu tử bên trong nôi đã tỉnh dậy, đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại, chốc chốc còn mỉm cười với Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn mà cảm thấy thích thú, đã la con của Lý Tiêu thì hắn sẽ cưng chiều.
Thế rồi Diệp Thành rạch đầu ngón tay nặn ra ba giọt máu của thánh thể đẩy vào người đứa trẻ.
Toàn thân đứa trẻ loé sáng, được một lớp tiên quang rực rỡ bao quanh.
Đó là căn nguyên thánh thể của Diệp Thành, sẽ giúp đứa trẻ khi lớn lên dần dần thấm hết huyết mạch của hắn, sẽ có lợi cho việc tu luyện sau này và bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ của đứa trẻ trong những tháng năm về sau.
Làm xong xuôi mọi thứ, Diệp Thành mới xoa xoa mũi đứa trẻ sau đó quay người đi ra khỏi tiểu viên.
Phía sau, Bạch Tố Tố cầm lấy túi đựng đồ nhìn Lý Tiêu rồi lại nhìn đứa trẻ trong cái nôi, đôi mắt dâng lên nhiều cảm xúc, vận mệnh của bọn họ cũng nhờ có Diệp Thành mà thay đổi.
Ra khỏi tiểu viên, Diệp Thành triệu tập các luyện đan sư.
Mỗi người một phần, cầm lấy đi.
Cũng giống như lần đầu tiên, bên trong đại điện chất hàng chục nghìn túi đựng đồ, trong đó đều là nguyên liệu luyện đan.
Các luyện đan sư vô cùng xúc động, khi thiếu nguyên liệu Diệp Thành lại cung cấp đúng lúc, trong mắt nhiều người hiện lên ánh sáng rực rỡ, có nguồn cung cấp nguyên liệu luyện đan dồi dào thì bọn họ nhất định sẽ thăng cấp.
Sau khi các luyện đan sư rời đi, Diệp Thành mới thở phào, quả nhiên nuôi một nhà người không dễ dàng gì.
“Phủ Chủ”, bên ngoài đại điện, có một lão già mặc y phục tím bước vào, chính là thị vệ thân cận bên cạnh Niệm Vi.
“Có việc gì vậy”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.
“Luyện đan sư của Linh Đan Các tỏ ý muốn gia nhập vào Đan Phủ chúng ta”, lão già y phục tím nói, “có cho họ vào không?”
“Cho, đương nhiên cho rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “tuyên bố với bọn họ, đã vào linh sơn Đan Phủ của ta, không có mệnh lệnh của ta thì bất cứ ai cũng không được ra ngoài, còn nữa, theo dõi các luyện đan sư kia, một khi phát hiện có bất cứ vấn đề nào gian dối thì không cần nể mặt, cứ thế phong ấn cho ta”.
“Rõ”, lão tử mặc đồ tím trả lời dứt khoát sau đó đi ra khỏi đại điện.
“Đấu với ta, các ngươi còn kém xa lắm”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn hư thiên như thể có thể trông thấy phía Nhạc Sơn, Nhạc Hải và Nhạc Chân đang nhàn nhã ngả người trên ghế tựa.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn phất tay lấy ra lư luyện đan, đồng thời lấy ra hàng ngàn nguyên liệu luyện đan.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn đẩy tiên hoả vào lư luyện đan, tiếp đó là từng cây linh thảo được cho vào bên trong tuần tự, nguyên thần của hắn đã tiến tới cảnh giới Hoàng nên mọi thứ diễn ra thuận lợi và nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Bên ngoài linh sơn Đan Phủ đã có không ít bóng người được đưa vào bên trong, nếu đếm kĩ thì phải trên nghìn người.
Hơn một nghìn luyện đan sư, cấp thấp nhất cũng có thể luyện ra đan dược bốn vân, phần lớn đều là luyện đan sư luyện ra linh đan năm vân, trong đó không thiếu luyện đan sư luyện ra linh đan sáu vân.