Sáng sớm, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ Hằng Nhạc Tông.
Ngày mới đã đến, các đệ tử bắt đầu ra khỏi động phủ để hấp thu linh khí của đất trời, thiên hạ thái bình, mọi việc đang diễn ra một cách có trật tự.
Ầm!
Trong không gian yên tĩnh, thanh bình bỗng có một tiếng động lớn vang vọng khắp bầu trời, tất cả mọi người đều nhìn về phía sơn môn Hằng Nhạc Tông.
Một bia đá khổng lồ chừng trăm trượng dựng sừng sững ở đó.
Vút! Vút!
Ngay sau đó là những tràng âm thanh giòn giã từ xích sắt va chạm truyền tới.
Dưới sự chú ý của bao người, một bóng người đầu tóc bù xù bị xích trên bia đá, khuôn mặt hung dữ, đáng sợ như quỷ, không cần phải nói, người này chính là Doãn Chí Bình.
Mà người xích hắn ta ở đây, không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành.
Hắn tính toán thì hôm nay phía Thông Huyền sẽ về tới Hằng Nhạc Tông nên mới chờ trước ở đây, mà Doãn Chí Bình – kẻ phạm tội ác tày trời này đương nhiên cũng phải nhận sự trừng phạt dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Hả giận, thật sự hả giận!”, nhìn Doãn Chí Bình bị xích trên bia đá khổng lồ, đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc đều phẫn hận thốt lên.
“Nợ máu phải trả bằng máu”, nhiều người đã siết chặt nắm đấm, nếu không phải có chín tầng kết giới khổng lồ bao trùm Hằng Nhạc Tông thì bọn họ đã xông ra lâu rồi.
“Thật muốn đâm chết con chó này”, trong mắt các đệ tử và trưởng lão đều mang ánh sáng lạnh lẽo.
“Ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc. Giết, giết, giết!”, giữa những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng gầm thét của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời, hắn ta như một con chó điên, sự thay đổi từng ngày khiến hắn ta không thể chấp nhận được, càng không thể chấp nhận được việc mình vẫn thua trong tay cùng một người.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều tấm tắc cảm thán.
Chỉ mấy ngày trước hắn ta vẫn là chưởng giáo của Hằng Nhạc, thân phận tối cao, nắm giữ quân lực của chín điện, nắm giữ trong tay sự sống chết của muôn người.
Giờ đây hắn ta lại bị xích trên bia đá, trở thành tù nhân bị hàng nghìn người chửi mắng, là tội nhân thiên cổ phải chịu sự trừng phạt tối thượng, thân phận tôn quý, quyền lực tối cao cũng chẳng còn.
Diệp Thành như không nghe thấy tiếng hét của Doãn Chí Bình, có lẽ lúc này hắn ta cũng chỉ có thể hét.
Mà Diệp Thành lúc này đang liên tục vung kiếm Xích Tiêu, khắc tên từng người lên bia đá hàng trăm trượng, những cái tên đó có người hắn quen cũng có người hắn không quen, có tu sĩ, có người phàm, có già có trẻ, có nữ tử cũng có nam nhân.
Những cái tên này đã từng là những sinh mạng sống nhưng đều chết thảm trong tay Doãn Chí Bình, điều Diệp Thành muốn làm là lấy máu Doãn Chí Bình hiến tế vong linh của họ.
“Thật cá tính!”, trước đại điện Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, dường như có thể thông qua chín tầng kết giới của Hằng Nhạc nhìn thấy chữ ‘thù’ khắc trên trán Diệp Thành, hơn nữa chữ ‘thù’ ấy còn đang rớm máu, cực kỳ choán mắt.
“Mang theo thù hận mà!”, Chung Giang cũng hít một hơi thật sâu, tuy ông tự nhận là mình rất hiểu Diệp Thành, nhưng không biết từ lúc nào ông phát hiện thanh niên ấy đã trở nên khó lường.
“Đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện, Hằng Thiên Thượng Nhân ở bên cạnh trầm ngâm cất lời.
Phía dưới, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào một khoảng hư không mù sương.
Nơi đó có chín đạo thần hồng vụt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, khí thế ngút ngàn, ai cũng mang theo uy áp cường hãn, chẳng phải đây là phía Thông Huyền Chân Nhân sao?
Hửm?
Trên khoảng hư không, Thông Huyền Chân Nhân đang bay phía trước nhìn chín tầng kết giới bao phủ Hằng Nhạc từ rất xa, cũng từ khoảng cách rất xa ấy nhìn thấy tấm bia đá to lớn sừng sững trước sơn môn Hằng Nhạc.
Sao ta cứ thấy kỳ lạ nhỉ?
Nhìn Hằng Nhạc từ xa, phía Hằng Nhạc Chân Nhân đều lẩm bẩm.
Nhưng khi khoảng cách gần hơn, bọn họ mới thật sự nhìn rõ cảnh tượng bên dưới, trên tấm bia khổng lồ có một người đầu tóc rối bù bị xích chặt, mà phía trước tấm bia là một thanh niên đang cầm kiếm, không ngừng khắc thứ gì đó lên tấm bia.
“Diệp Thành? Doãn Chí Bình?”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân sững sờ, bọn họ bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này? Sao Diệp Thành lại ở đây? Sao Doãn Chí Bình lại bị xích, còn ở trước sơn môn của Hằng Nhạc nữa?”
“Làm gì vậy? Hằng Thiên sư đệ đâu? Các trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đâu?”
“Sư tổ, cứu con, cứu con với!”, thấy phía Thông Huyền Chân Nhân đã về, Doãn Chí Bình đang bị xích trên tấm bia đá như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng giãy giụa, gào thét ầm ĩ.
“Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân đi một bước là cả mấy trăm trượng, đứng vững vàng trên hư không, ánh sáng lạnh lùng bắn ra từ đôi mắt, sát ý không thể kiềm chế đột nhiên xuất hiện, uy áp mạnh mẽ cũng đồng thời lộ ra.
“Thông Huyền, ta đã chờ ông rất lâu rồi”, Diệp Thành gọi thẳng tên Thông Huyền Chân Nhân, hắn cũng đứng trong hư không, khí thế cuồng bạo, không hề yếu hơn ông ta, hai người đứng đối đầu với nhau từ xa khiến hư không phát ra tiếng nổ liên tục.
“Thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi to gan lắm”, tiếng hét giận dữ của Thông Huyền Chân Nhân như tiếng sấm rền, sát khí kinh người khiến đất trời kết băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Đừng làm ta sợ, lá gan của ta nhỏ lắm”, Diệp Thành ngoáy tai rất thoải mái.
“Thả Bình Nhi ra, ta sẽ không trách ngươi chuyện cũ”, tiếng quát của Thông Huyền Chân Nhân vẫn như sấm rền, chấn động cả đất trời.
“Thả hắn?”, Diệp Thành nở nụ cười: “Thông Huyền, xem ra ông vẫn chưa nhìn rõ tình hình! Ta có thể bình an vô sự đứng trước sơn môn của Hằng Nhạc, ta có thể xích hắn ngay trước Hằng Nhạc, ông nghĩ… ta dựa vào đâu?”
Nghe câu này, Thông Huyền Chân Nhân biến sắc, chợt nhìn về phía Hằng Nhạc.
Nhưng do có chín tầng kết giới nên ông ta không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Đúng vậy! Diệp Thành dựa vào đâu?
Trong lòng Thông Huyền Chân Nhân vô cùng nghi hoặc.
Chưởng giáo của Hằng Nhạc bị xích trên bia đá, nhưng không ai có động tĩnh gì, điều này nói lên một số vấn đề, đó là Hằng Nhạc hiện tại đã không còn là Hằng Nhạc khi bọn họ rời đi.
Không chỉ Thông Huyền, mà ngay cả phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng nhíu chặt lông mày, bởi vì chuyện này quá kỳ lạ, rốt cuộc điều gì khiến cho Diệp Thành không chút kiêng kị, dám làm vậy trước mặt tất cả mọi người ở Hằng Nhạc như thế?
“Hằng Thiên, ngươi cút ra đây cho ta”, Thông Huyền Chân Nhân khó hiểu cùng cực, hét lên một cách tức giận, trong lời nói mang theo sự phẫn nộ như sấm rền vang.
Lời vừa dứt, Hằng Thiên Thượng Nhân mặc áo đạo sĩ màu xám từ Hằng Nhạc Tông đi ra.
Không chỉ ông ta, mà Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân, Bàng Đại Hải, Sở Linh, Mộ Dung Diệu Tâm, Đông Phương Ngọc Linh, Tiêu Đạo Sơn, Lý Đạo Thông cũng lần lượt bước ra.
“Các ngươi…”, nhìn thấy phía Dương Đỉnh Thiên, Thông Huyền Chân Nhân vô thức lùi lại một bước, sắc mặt lại thay đổi rõ rệt.
“Chuyện… Chuyện này…”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân lại một lần nữa sững sờ, nhìn thấy Hằng Thiên Thượng Nhân thì bọn họ không có gì ngạc nhiên, nhưng thấy phía Dương Đỉnh Thiên đi ra từ Hằng Nhạc Tông khiến bọn họ không chỉ bất ngờ mà còn bị sốc!
“Sư huynh, thời đại của huynh hết rồi”, Hằng Thiên Thượng Nhân đứng trong hư không, vẻ mặt bình thản, mắt nhìn thẳng Thông Huyền Chân Nhân.
“Tại sao? Tại sao lại thế này?”, Thông Huyền Chân Nhân nổi trận lôi đình, gào thét chấn động cả đất trời.