Trong màn đêm tĩnh mịch, Diệp Thành của mười năm sau lại bước vào Thiên Huyền Môn lần nữa.
Đông Hoàng Thái Tâm đã chờ hắn từ lâu, bà vẫn đang pha trà, lấy trà thay rượu tiễn Diệp Thành lên đường.
Hư thiên phía sau bà là một cánh cửa sáng, chín vị Chuẩn Đế lớn tuổi của Thiên Huyền Môn đang đứng đó, còn cánh cửa ánh sáng ấy dẫn đến hố đen không gian, đưa hắn tới nơi hắn muốn đến.
Diệp Thành dời mắt, ngồi xuống nhưng không nói lời nào.
Đông Hoàng Thái Tâm cũng im lặng, đích thân rót cho Diệp Thành một chén trà.
Hai người ngồi trong rừng trúc yên tĩnh giống như hai người bạn già hiểu nhau, không cần phải lên tiếng.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp”, sau một khoảng thời gian, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Tin tưởng ta, ta có thể làm được”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.
“Vậy ngươi còn gì muốn hỏi về vùng đất này nữa không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn thẳng vào Diệp Thành ở phía đối diện.
“Đại Sở luân hồi hỗn loạn, liệu Thiên Ma có khả năng tìm thấy Đại Sở nữa không?”
“Người của Chư Thiên Vạn Vực còn không tìm được Đại Sở nói gì đến Thiên Ma”, Đông Hoàng Thái Tâm vén tóc: “Vấn đề này ngươi đã biết sao còn phải hỏi thêm, đừng vòng vo với ta nữa, cứ hỏi điều ngươi muốn hỏi đi, nếu biết ta sẽ nói cho ngươi”.
“Nhược Hi”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra hai chữ này.
“Ta tưởng ngươi sẽ giữ bí mật này đến hết đời”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói.
“Rốt cuộc cô bé có lai lịch gì?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Tâm.
“Ta không biết”, Đông Hoàng Thái Tâm rót trà, cất giọng đều đều: “Ta không nhìn ra lai lịch của cô bé, nhưng cô bé cũng giống như Hồng Trần và Thần Huyền Phong, đều là người thoát khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở”.
“Vậy nên?”
“Vậy nên thân phận của cô bé không đơn giản, đến Chư Thiên Luân Hồi cũng không nhìn ra được kiếp trước và kiếp này của cô bé, đến Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn ra manh mối, đến Chu Thiên Diễn Hoá cũng không tính ra được lai lịch của cô bé, người như vậy thông thường chỉ có một khả năng”.
“Là gì ạ?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Vượt khỏi thế ngoại, sánh vai cùng Đế”.
“Vượt khỏi thế ngoại, sánh vai cùng đế”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn chưa từng nghĩ Nhược Hi còn có lai lịch lớn như vậy, rốt cuộc cô bé là thần thánh phương nào khiến hắn có một cảm giác bất an.
“Diệp Thành, ta vẫn khá hiểu ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm lại nói: “Ngươi của tương lai và Diệp Tinh Thần của tương lai nghịch thiên cải đạo đến thời đại này đều vì cô bé, điểm này ngươi không cần che giấu, cũng không cần giấu ta, ngươi có Tiên Luân Nhãn chắc đã nhìn được một chút tương lai”.
“Ta không tin số mệnh, cũng không tin điều không thể thay đổi mà trời cao sắp đặt”, giọng Diệp Thành đều đều.
“Ta sẽ phong ấn cô bé”, Đông Hoàng Thái Tâm nhấp một ngụm trà: “Cho đến khi ngươi quay về”.
“Đa tạ”.
“Không cần cảm ơn ta, chưa biết chừng một ngày nào đó ta sẽ giết cô bé đấy”, Đông Hoàng Thái Tâm từ tốn nói.
Nói xong bà phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, đặt vào tay Diệp Thành.
Đó là một tấm lệnh bài được đúc từ thiên ngoại thần thiết, cầm trong tay cực kỳ nặng, trên nó được lạc ấn đạo tắc vô thượng, còn có dị tượng và đạo âm đan xen, mặt sau dùng thần tắc khắc hai chữ cổ: Côn Luân.
“Côn Luân”, Diệp Thành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lệnh bài, nhìn hai chữ Côn Luân hắn càng thêm khẳng định vị trước mặt này chính là vị Thần nữ Côn Luân mà hắn nhìn thấy trong ý cảnh, hắn đã cùng bà kề vai tác chiến.
“Cầm tấm lệnh bài Côn Luân này theo”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Nếu ngươi thật sự đến được Chư Thiên Vạn Vực thì hãy tới Côn Luân Hư, đưa tấm lệnh bài này ra cũng giống như ta đích thân tới, nói cho Côn Luân Hư mọi chuyện xảy ra ở Đại Sở, Chư Thiên Vạn Vực sẽ thông qua mối liên hệ giữa phân thân và đạo thân của ngươi để tìm ra Đại Sở”.
“Đã hiểu”.
“Ngoài ra, nếu không tìm được người của Côn Luân Hư thì tìm Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên hay Thần Điện cũng được”.
“Được”.
“Nhớ là đừng tuỳ tiện lấy lệnh bài Côn Luân ra, Chư Thiên Vạn Vực phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, cũng hỗn loạn hơn ngươi nghĩ nhiều. Trong thế giới kẻ mạnh là vua đó, bất cứ lúc nào ngươi cũng có nguy hiểm bị tiêu diệt, không phải tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của Đại Sở, cũng không phải tất cả mọi người đều biết mọi chuyện ngươi làm cho Chư Thiên Vạn Vực, vậy nên làm gì cũng phải cẩn trọng”.