Đi dạo xong rồi sao?
Thấy Diệp Thành quay về, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, cô lại lần nữa lấy túi đựng đồ ra.
Xong rồi!
Diệp Thành đáp lời tuỳ hứng sau đó phất tay ném luôn hai tấm thạch bài và một tấm hoành phi ra khỏi Hằng Nhạc Tông khiến phía Hùng Nhị vừa bò dậy bên ngoài Hằng Nhạc Tông không để ý nên bị đụng ngã dụi xuống lần nữa.
“Ngươi chơi xấu?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối nhìn Diệp Thành.
“Lão tử không chơi xấu đã là may rồi”, Diệp Thành tức tối, mặt mày tối sầm lại, hắn liên miệng mắng chửi rồi đi về phía rừng trúc.
Một đời với thanh danh của lão tử đây chứ ít ỏi gì đâu?
Đợi tới khi tới khu rừng trúc, Diệp Thành không quên day day trán.
Sở Linh cũng ở trong khu rừng này, lúc này đang thu dọn hành trang với Hổ Oa và Tịch Nhan, là đồ đệ của Cơ Tuyết Băng, để tiện tu luyện nên Hổ Oa vẫn quyết định đi theo Cơ Tuyết Băng về Chính Dương Tông.
“Tám trăm một đêm không đắt”, Diệp Thành vừa bước tới trước còn chưa nói gì thì Sở Linh đã thốt ra một câu hững hờ.
“Vậy thì nàng phải cho ta vài chục nghìn tệ đấy, bao lâu như vậy rồi mà chẳng cho ta đồng nào”, Diệp Thành mặt dày gãi tai: “Lần tới nhớ đưa tiền cho ta nhé, ta không dễ dãi nữa đâu”.
“Không biết xấu hổ”, Sở Linh nghe vậy thì bật cười.
“Hổ Oa ca ca, muội sẽ thường xuyên tới thăm huynh”, khi cả hai người đang đùa dỡn với nhau thì đôi mắt của Tịch Nhan đã đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cũng đúng, cả hai người cũng có thể coi là sớm tối có nhau, lần này đột nhiên rời xa như vậy khiến cô bé không nỡ.
“Đại trận hư không thông tới Chính Dương Tông đang được gây dựng rồi, đi lại cũng chỉ mất nửa canh giờ, đừng bày ra bộ dạng sinh li tử biệt đó mà”, Diệp Thành nói rồi không quên nhét thêm vài túi đựng đồ vào trong bao nải của Hổ Oa.
“Con cũng sẽ thường xuyên quay về thăm mọi người”, Hổ Oa mỉm cười với hàm răng trắng sáng, cậu nhóc vẫn đôn hậu thật thà như xưa.
“Vậy thì trước khi đi cho ta xem thành quả tu luyện của hai người đi”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Ngươi làm gì thế hả? Muốn loạn lên à?”, Sở Linh trừng mắt với Diệp Thành.
“Va chạm tăng thêm nhuệ khí cũng không tồi mà”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.
“Hổ Oa ca ca, vậy muội không nương tay đâu nhé”, nói rồi Tịch Nhan và Hổ Oa đã đứng cách xa nhau mười mấy trượng, một người tay cầm Ô Thiết Côn, một người tay cầm Lăng Sương Kiếm, người nào người nấy chiến ý cao ngút trời.
Hạ hự!
Sau tiếng hô của Hổ Oa, trận đại chiến mới bắt đầu.
Không thể phủ nhận Tịch Nhan và Hổ Oa còn xuất sắc hơn trong tưởng tượng của Diệp Thành, một người thân mang huyết mạch Linh Tộc, một người mang huyết mạch Thánh Viên vả lại người nào cũng đều biết rõ tường tận nước đi cũng như cách đánh khi ra chiêu nên trận giao chiến hết sức thú vị, khiến người ta xem mà khó rời mắt.
“Nhìn hai tiểu bối này khiến ta như nhớ lại hình ảnh của ngươi năm xưa”, nhìn Tịch Nhan và Hổ Oa đại chiến, Sở Linh chợt mỉm cười, “thời gian trôi qua thật nhanh, mới trong vòng một năm thôi nhưng lại như cả một đời, tiêu tu sĩ năm xưa hiện giờ đã là Thánh Chủ Thiên Đỉnh thống soái tám phương rồi”.
“Chỉ một năm thôi, nhưng nàng đã vì tiên tiểu tu sĩ năm đó mà đeo lên trâm phượng ngọc châu rồi”, Diệp Thành cười ôn hoà, “có lúc ta nghĩ cái gì mà thiên hạ, gì mà thái bình, tất cả chẳng liên quan gì đến ta cả, thay vì tranh đấu lừa bịp nhau trong thế đạo thì chi bằng sống bình thản hơn, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, chỉ cần nắm tay người trong lòng đi đến đầu bạc răng long”.
“Diệp Thành, cho ta đi cùng ngươi tới Bắc Sở nhé?”, Sở Linh khẽ ngả đầu lên vai Diệp Thành.
“Ở nhà đợi chúng ta quay về, ta sẽ tìm được sư phụ về”, Diệp Thành mỉm cười đáp lời.
“Lại muốn bỏ rơi ta sao?”
“Bắc Sở không giống với Nam Sở, thế lực đan xen hỗn loạn, đó không phải là địa bàn của chúng ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “có một số lời nàng không nói ra, ta không nói ra nhưng trong lòng chúng ta đều biết rõ, sư phụ đi lâu như vậy mà bặt vô âm tín, chúng ta lại tạo động tĩnh lớn như vậy ở Nam Sở mà người cũng không quay về thì đủ chứng minh một số vấn đề, chẳng qua chúng ta đều tự lừa dối nhau mà thôi”.
“Ngươi sẽ đưa tỷ tỷ về, phải không?”, Sở Linh nắm chặt tay Diệp Thành, cô nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy mong chờ.
“Dù có đi khắp chân trời góc bể”.