Vừa ra khỏi Càn Khôn Các, Diệp Thành đã bị Hùng Nhị nhảy từ đâu tới kéo tay.
“Ngươi chui từ đâu ra vậy, tìm ta làm gì?”
“Cho ngươi một món đồ hay”, Hùng Nhị nháy mắt tinh ranh.
Diệp Thành bị Hùng Nhị lôi kéo tới Linh Quả Viên. Nói ra thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành tới Linh Quả Viên. Vừa đi vào hắn đã trông thấy rất nhiều linh quả to bự lắc lư và phát sáng trên cây, mỗi một quả đều mang theo linh khí dồi dào, trông hết sức bắt mắt.
Khi cả hai tên đi vào, Đường Như Huyên đệ tử của Linh Quả Viên đã hái vài khay linh quả để tiếp đãi Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn cắn một miếng linh quả rồi nhìn sang Hùng Nhị: “Ngươi nói đồ gì hay cơ?”
“Nhìn sang kia kìa”, Hùng Nhị nói rồi không quên chỉ về phía xa.
Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn về phía Hùng Nhị chỉ tay. Hắn nhận ra bên dưới một cây linh quả ở cách đó không xa còn có một người mặc đồ đen trông còn trẻ đứng đó bất động.
“Ai vậy? Ta chưa gặp bao giờ”, Diệp Thành nhìn sang Hùng Nhị và Đường Như Huyên với ánh mắt tò mò.
“Nó là một hình nộm”, Đường Như Huyên đặt hai tay lên bàn, rồi gại gại cái cằm ngấn mỡ: “Tối qua sư tôn mang về từ nội môn, nói là dùng nó để canh Linh Quả Viên”.
“Hình nộm?”, Diệp Thành sững người.
“Thứ hay ho chứ?”, Hùng Nhị cười khoái chí, hắn cắn phập một miếng linh quả.
“Vậy phải xem đã”, Diệp Thành vỗ mông chạy đi.
Tới bên cạnh hình nộm, hắn xoa xoa cằm nhìn hình nộm trước mặt, hắn không cảm nhận được bất cứ luồng khí tức nào của tu sĩ, vả lại khuôn mặt của hình nộm này không có hồn, lại chẳng có chút tình cảm nào.
“Đúng là giống trong truyền thuyết”, Diệp Thành trước kia làm tình báo, hắn đã từng nghe nói tới hình nộm.
Cái gọi là hình nộm chính là một loại vũ khí giết người được tế luyện bởi việc dùng huyền pháp đặc biệt, bọn chúng không có tình cảm cho nên rất máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không bao giờ dừng, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi.
Diệp Thành giơ tay gại gại vào người hình nộm này.
Roẹt, roẹt!
Cơ thể của hình nộm giống như được làm từ kim loại, vô cùng chắc chắn.
“Thế nào, mới lạ chứ?”, Hùng Nhị cầm lấy một quả linh quả đi tới: “Trong thử thách ở rừng hoang, người ta thả hình nộm này vào đó, có điều những hình nộm nhân cấp đó nói về thực lực thì tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên”.
“Nhân cấp? Nói vậy là có phân cao thấp?”
“Đương nhiên rồi”, Hùng Nhị gật đầu: “Trên Nhân Cấp chính là Huyền Cấp, hình nộm Huyền Cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương. Trên Huyền Cấp là Địa Cấp, hình nộm Địa Cấp tương đương với cảnh giới Linh Hư, trên Địa Cấp là Thiên Cấp, nghe cậu ta nói Hằng Nhạc Tông chúng ta còn có một hình nộm Thiên Cấp, tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh”. “Thật không vậy?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Nghe nói là vậy, cậu ta đẳng cấp thấp nên chưa được thấy tận mắt”.
“Như Huyên cô nương, hình nộm này do ai kiểm soát vậy?”, Diệp Thành nhìn sang Đường Như Huyên: “Có thể cho ta thử thực lực của hắn không?”
“Không đơn giản vậy đâu”, chưa đợi Đường Như Huyên lên tiếng, Hùng Nhị đã chêm vào, hắn nuốt vội miếng linh quả vừa cắn vào miệng rồi nhìn lên một cây linh quả, vung tay hái xuống.
Đột nhiên Diệp Thành phát hiện ra hình nộm trước mặt loé sáng đôi mắt, ngay sau đó, nó liền cử động đuổi về phía Hùng Nhị.
“Nào nào, ông đây dẫn ngươi đi một vòng”, Hùng Nhị chạy trước còn hình nộm kia đuổi theo sau, tốc độ rất nhanh, thế nhưng hình nộm kia không đuổi kịp Hùng Nhị thì không hề có ý định dừng lại.
“Hình nộm mà cũng có suy nghĩ hành động sao?”, Diệp Thành thắc mắc hỏi Đường Như Huyên.
“Đương nhiên không có”, Đường Như Huyên tươi cười để lộ ra hai cái răng khểnh: “Nó được kiểm soát bởi con người, còn mục đích để nó ở Linh Quả Viên là vì muốn nó trông coi nơi này. Sư tôn đã khắc cấm chế trên người nó, một khi có người trộm linh quả thì sẽ chạm tới khắc chế trong người, lúc đó nó sẽ tự động truy đuổi”.
“Vậy nếu nó không đuổi kịp Hùng Nhị thì cứ thế đuổi theo vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, nếu Hùng Nhị chạy ra khỏi Linh Quả Viên thì nó sẽ dừng lại, đương nhiên còn một cách khác, đó chính là thi triển thuật pháp khiến nó dừng lại”.
Nói rồi, Đường Như Huyên sử dụng thủ ấn, trông bộ như hình nộm này do cô điều khiển.
Chẳng mấy chốc, hình nộm ở xa đang đuổi theo Hùng Nhị lập tức dừng lại, sau đó được Đường Như Huyên gọi về bên cạnh mình.
“Thử thực lực của nó đi”, thủ ấn Đường Như Huyên thay đổi.
Ngay sau đó, hình nộm đang đứng thẳng như mũi tên kia lập tức cử động, tung một chưởng về phía Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến lên, đánh ra bôn lôi chưởng.
Bang!
“Ba…ba trăm nghìn”, nghe cái giá, Diệp Thành chỉ biết nuốt nước bọt.
“Ba trăm nghìn mặc dù không phải con số nhỏ nhưng đối với ngươi mà nói thì không khó phải không?”, Hùng Nhị vỗ vai Diệp Thành an ủi: “Đường đường là một luyện đan sư, luyện ra một viên đan dược cũng đáng giá vài nghìn rồi, chỉ là mất thêm chút thời gian thôi mà”.
“Thực lực của hình nộm Nhân Cấp có hạn, bỏ ra ba trăm nghìn linh thạch mua lấy một con khiến ta cảm thấy lỗ”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, hình nộm không có suy nghĩ và linh hồn, nó chính là vũ khí giết người, chỉ là hình nộm Nhân Cấp nhưng vào thời khắc quan trọng nó lại có thể cứu người, ít nhất thì có thể chặn lại một đòn chí mạng của kẻ địch”.
Diệp Thành đảo mắt, cảm thấy lời Hùng Nhị nói cũng có lý.
“Ba trăm nghìn”, Diệp Thành xoa cằm lẩm bẩm.
“Ngươi chui từ đâu ra vậy, tìm ta làm gì?”
“Cho ngươi một món đồ hay”, Hùng Nhị nháy mắt tinh ranh.
Diệp Thành bị Hùng Nhị lôi kéo tới Linh Quả Viên. Nói ra thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành tới Linh Quả Viên. Vừa đi vào hắn đã trông thấy rất nhiều linh quả to bự lắc lư và phát sáng trên cây, mỗi một quả đều mang theo linh khí dồi dào, trông hết sức bắt mắt.
Khi cả hai tên đi vào, Đường Như Huyên đệ tử của Linh Quả Viên đã hái vài khay linh quả để tiếp đãi Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn cắn một miếng linh quả rồi nhìn sang Hùng Nhị: “Ngươi nói đồ gì hay cơ?”
“Nhìn sang kia kìa”, Hùng Nhị nói rồi không quên chỉ về phía xa.
Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn về phía Hùng Nhị chỉ tay. Hắn nhận ra bên dưới một cây linh quả ở cách đó không xa còn có một người mặc đồ đen trông còn trẻ đứng đó bất động.
“Ai vậy? Ta chưa gặp bao giờ”, Diệp Thành nhìn sang Hùng Nhị và Đường Như Huyên với ánh mắt tò mò.
“Nó là một hình nộm”, Đường Như Huyên đặt hai tay lên bàn, rồi gại gại cái cằm ngấn mỡ: “Tối qua sư tôn mang về từ nội môn, nói là dùng nó để canh Linh Quả Viên”.
“Hình nộm?”, Diệp Thành sững người.
“Thứ hay ho chứ?”, Hùng Nhị cười khoái chí, hắn cắn phập một miếng linh quả.
“Vậy phải xem đã”, Diệp Thành vỗ mông chạy đi.
Tới bên cạnh hình nộm, hắn xoa xoa cằm nhìn hình nộm trước mặt, hắn không cảm nhận được bất cứ luồng khí tức nào của tu sĩ, vả lại khuôn mặt của hình nộm này không có hồn, lại chẳng có chút tình cảm nào.
“Đúng là giống trong truyền thuyết”, Diệp Thành trước kia làm tình báo, hắn đã từng nghe nói tới hình nộm.
Cái gọi là hình nộm chính là một loại vũ khí giết người được tế luyện bởi việc dùng huyền pháp đặc biệt, bọn chúng không có tình cảm cho nên rất máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không bao giờ dừng, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi.
Diệp Thành giơ tay gại gại vào người hình nộm này.
Roẹt, roẹt!
Cơ thể của hình nộm giống như được làm từ kim loại, vô cùng chắc chắn.
“Thế nào, mới lạ chứ?”, Hùng Nhị cầm lấy một quả linh quả đi tới: “Trong thử thách ở rừng hoang, người ta thả hình nộm này vào đó, có điều những hình nộm nhân cấp đó nói về thực lực thì tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên”.
“Nhân cấp? Nói vậy là có phân cao thấp?”
“Đương nhiên rồi”, Hùng Nhị gật đầu: “Trên Nhân Cấp chính là Huyền Cấp, hình nộm Huyền Cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương. Trên Huyền Cấp là Địa Cấp, hình nộm Địa Cấp tương đương với cảnh giới Linh Hư, trên Địa Cấp là Thiên Cấp, nghe cậu ta nói Hằng Nhạc Tông chúng ta còn có một hình nộm Thiên Cấp, tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh”. “Thật không vậy?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Nghe nói là vậy, cậu ta đẳng cấp thấp nên chưa được thấy tận mắt”.
“Như Huyên cô nương, hình nộm này do ai kiểm soát vậy?”, Diệp Thành nhìn sang Đường Như Huyên: “Có thể cho ta thử thực lực của hắn không?”
“Không đơn giản vậy đâu”, chưa đợi Đường Như Huyên lên tiếng, Hùng Nhị đã chêm vào, hắn nuốt vội miếng linh quả vừa cắn vào miệng rồi nhìn lên một cây linh quả, vung tay hái xuống.
Đột nhiên Diệp Thành phát hiện ra hình nộm trước mặt loé sáng đôi mắt, ngay sau đó, nó liền cử động đuổi về phía Hùng Nhị.
“Nào nào, ông đây dẫn ngươi đi một vòng”, Hùng Nhị chạy trước còn hình nộm kia đuổi theo sau, tốc độ rất nhanh, thế nhưng hình nộm kia không đuổi kịp Hùng Nhị thì không hề có ý định dừng lại.
“Hình nộm mà cũng có suy nghĩ hành động sao?”, Diệp Thành thắc mắc hỏi Đường Như Huyên.
“Đương nhiên không có”, Đường Như Huyên tươi cười để lộ ra hai cái răng khểnh: “Nó được kiểm soát bởi con người, còn mục đích để nó ở Linh Quả Viên là vì muốn nó trông coi nơi này. Sư tôn đã khắc cấm chế trên người nó, một khi có người trộm linh quả thì sẽ chạm tới khắc chế trong người, lúc đó nó sẽ tự động truy đuổi”.
“Vậy nếu nó không đuổi kịp Hùng Nhị thì cứ thế đuổi theo vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, nếu Hùng Nhị chạy ra khỏi Linh Quả Viên thì nó sẽ dừng lại, đương nhiên còn một cách khác, đó chính là thi triển thuật pháp khiến nó dừng lại”.
Nói rồi, Đường Như Huyên sử dụng thủ ấn, trông bộ như hình nộm này do cô điều khiển.
Chẳng mấy chốc, hình nộm ở xa đang đuổi theo Hùng Nhị lập tức dừng lại, sau đó được Đường Như Huyên gọi về bên cạnh mình.
“Thử thực lực của nó đi”, thủ ấn Đường Như Huyên thay đổi.
Ngay sau đó, hình nộm đang đứng thẳng như mũi tên kia lập tức cử động, tung một chưởng về phía Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến lên, đánh ra bôn lôi chưởng.
Bang!
“Ba…ba trăm nghìn”, nghe cái giá, Diệp Thành chỉ biết nuốt nước bọt.
“Ba trăm nghìn mặc dù không phải con số nhỏ nhưng đối với ngươi mà nói thì không khó phải không?”, Hùng Nhị vỗ vai Diệp Thành an ủi: “Đường đường là một luyện đan sư, luyện ra một viên đan dược cũng đáng giá vài nghìn rồi, chỉ là mất thêm chút thời gian thôi mà”.
“Thực lực của hình nộm Nhân Cấp có hạn, bỏ ra ba trăm nghìn linh thạch mua lấy một con khiến ta cảm thấy lỗ”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, hình nộm không có suy nghĩ và linh hồn, nó chính là vũ khí giết người, chỉ là hình nộm Nhân Cấp nhưng vào thời khắc quan trọng nó lại có thể cứu người, ít nhất thì có thể chặn lại một đòn chí mạng của kẻ địch”.
Diệp Thành đảo mắt, cảm thấy lời Hùng Nhị nói cũng có lý.
“Ba trăm nghìn”, Diệp Thành xoa cằm lẩm bẩm.