Viêm Hoàng Thánh Chủ, Thiên Hoàng Thánh Chủ, hai thống soái cao nhất đối đầu với nhau.
Giây phút trước Diệp Thành như vị chiến thần sát phạt vào phần trời đất màu bạc của Chung Quy nhưng giây phút sau đó hắn lại khiến Chung Quy lùi về sau bằng đòn công kích mạnh mẽ, còn phần trời đất màu vàng kim của hắn lại bị Chung Quy sát phạt.
Cứ thế lặp đi lặp lại, cả hai cùng công phá, trận đại chiến chiến hơn ba trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại.
“Tên tiểu tử đó là yêu nghiệt sao?”, bên trong linh sơn của Thiên Hoàng, lão già mặc y phục đen ở cảnh giới Chuẩn Thiên kinh ngạc lên tiếng.
“Ta nói rồi mà, Tần Vũ không đơn giản đâu”, ở bên, nữ tử mặc y phục đỏ hắng giọng, “mấy ngày nay, những truyền kì liên quan đến hắn còn ít sao? Hắn có đủ tư cách khiêu chiến vượt cấp”.
“Nhưng…nhưng việc khiêu chiến vượt cấp thế này thực sự quá lớn, hắn mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”.
So với Thiên Hoàng thì phía Viêm Hoàng liên tục vang lên tiếng hô hào vang vọng đất trời.
Mặc dù Thánh Chủ của bọn họ vẫn hơi yếu thế hơn một chút nhưng nên biết rằng Thánh Chủ của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, còn Chung Quy chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Viêm Hoàng Thánh Chủ cho dù bại dưới tay ông ta cũng không mất mặt.
Thánh chủ uy vũ!
Thánh chủ uy vũ!
Tiếng hò hét dời núi lấp biển khiến máu trong người của đại quân Viêm Hoàng sục sôi, ý chí chiến đấu dâng trào.
“Chậc chậc chậc!”, phía trước đại quân Viêm Hoàng, Vô Nhai Đạo Nhân liên tục tặc lưỡi: “Tiểu tử này là súc vật hoá thành à? Nếu hắn tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên chắc sẽ vô địch thiên hạ luôn quá!”
“Viêm Hoàng vớ được một Thánh chủ lợi hại rồi!”, Cổ Tam Thông vuốt râu: “Với tu vi này mà chiến đấu với Chung Quy cũng không hề yếu thế, tiền đồ của hắn đúng là rộng mở!”
“Xem ra lựa chọn của nhà họ Tô chúng ta không sai”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười vuốt râu.
“Phụ thân, cậu con rể này không khiến người mất mặt chứ?”, đáy mắt Sở Linh Ngọc gợn sóng, nói rồi cô ta còn nhìn Thiên Tông Lão Tổ bên cạnh.
Thiên Tông Lão Tổ không nói gì chỉ vui mừng vuốt râu, ông không biết nên trả lời thế nào, cũng không muốn đả kích Sở Linh Ngọc, bởi vì ông biết con gái mình với Diệp Thành có lẽ có duyên không phận.
“Sư huynh”, Chung Ly dời ánh mắt ngạc nhiên khỏi Diệp Thành rồi nhìn sang Chung Giang bên cạnh: “Huynh phát hiện ra điều gì rồi?”
Chung Giang hít sâu một hơi, trong đôi mắt già nua vẩn đục loé lên tia sáng: “Ta nhìn thấy bóng dáng sư tôn từ trên người hắn, sức chiến đấu khi ở cảnh giới Không Minh của hắn có thể so sánh với sức chiến đấu của sư tôn khi ở cảnh giới Không Minh”.
Giây phút trước Diệp Thành như vị chiến thần sát phạt vào phần trời đất màu bạc của Chung Quy nhưng giây phút sau đó hắn lại khiến Chung Quy lùi về sau bằng đòn công kích mạnh mẽ, còn phần trời đất màu vàng kim của hắn lại bị Chung Quy sát phạt.
Cứ thế lặp đi lặp lại, cả hai cùng công phá, trận đại chiến chiến hơn ba trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại.
“Tên tiểu tử đó là yêu nghiệt sao?”, bên trong linh sơn của Thiên Hoàng, lão già mặc y phục đen ở cảnh giới Chuẩn Thiên kinh ngạc lên tiếng.
“Ta nói rồi mà, Tần Vũ không đơn giản đâu”, ở bên, nữ tử mặc y phục đỏ hắng giọng, “mấy ngày nay, những truyền kì liên quan đến hắn còn ít sao? Hắn có đủ tư cách khiêu chiến vượt cấp”.
“Nhưng…nhưng việc khiêu chiến vượt cấp thế này thực sự quá lớn, hắn mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”.
So với Thiên Hoàng thì phía Viêm Hoàng liên tục vang lên tiếng hô hào vang vọng đất trời.
Mặc dù Thánh Chủ của bọn họ vẫn hơi yếu thế hơn một chút nhưng nên biết rằng Thánh Chủ của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, còn Chung Quy chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Viêm Hoàng Thánh Chủ cho dù bại dưới tay ông ta cũng không mất mặt.
Thánh chủ uy vũ!
Thánh chủ uy vũ!
Tiếng hò hét dời núi lấp biển khiến máu trong người của đại quân Viêm Hoàng sục sôi, ý chí chiến đấu dâng trào.
“Chậc chậc chậc!”, phía trước đại quân Viêm Hoàng, Vô Nhai Đạo Nhân liên tục tặc lưỡi: “Tiểu tử này là súc vật hoá thành à? Nếu hắn tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên chắc sẽ vô địch thiên hạ luôn quá!”
“Viêm Hoàng vớ được một Thánh chủ lợi hại rồi!”, Cổ Tam Thông vuốt râu: “Với tu vi này mà chiến đấu với Chung Quy cũng không hề yếu thế, tiền đồ của hắn đúng là rộng mở!”
“Xem ra lựa chọn của nhà họ Tô chúng ta không sai”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười vuốt râu.
“Phụ thân, cậu con rể này không khiến người mất mặt chứ?”, đáy mắt Sở Linh Ngọc gợn sóng, nói rồi cô ta còn nhìn Thiên Tông Lão Tổ bên cạnh.
Thiên Tông Lão Tổ không nói gì chỉ vui mừng vuốt râu, ông không biết nên trả lời thế nào, cũng không muốn đả kích Sở Linh Ngọc, bởi vì ông biết con gái mình với Diệp Thành có lẽ có duyên không phận.
“Sư huynh”, Chung Ly dời ánh mắt ngạc nhiên khỏi Diệp Thành rồi nhìn sang Chung Giang bên cạnh: “Huynh phát hiện ra điều gì rồi?”
Chung Giang hít sâu một hơi, trong đôi mắt già nua vẩn đục loé lên tia sáng: “Ta nhìn thấy bóng dáng sư tôn từ trên người hắn, sức chiến đấu khi ở cảnh giới Không Minh của hắn có thể so sánh với sức chiến đấu của sư tôn khi ở cảnh giới Không Minh”.