Đêm đen gió lạnh.
Trên hư không, Diệp Thành bay vụt đi với tốc độ cực nhanh như một đạo thần hồng kim sắc.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, không phải vì Cơ Tuyết Băng mà vì Pháp Luân Vương của Chính Dương Tông. Đó là kẻ ác tuyệt thế năm xưa đã đẩy Chiến Vương rời khỏi Đại Sở tới vùng đất hoang vu, bây giờ ông ta ẩn náu ở Chính Dương Tông, đây không phải tin tốt.
“Âm Minh Tử Tướng đã khiến người ta đau đầu rồi, không ngờ còn có Khôi kỳ quái hơn nữa”, Diệp Thành nhíu chặt lông mày, hắn không biết rốt cuộc Pháp Luân Vương nắm trong tay bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng, càng không biết ông ta điều khiển bao nhiêu đại quân Khôi”.
“Xem ra phải bàn bạc kỹ hơn nữa”, Diệp Thành cân nhắc: “Ta vẫn đánh giá quá thấp Chính Dương Tông”.
“Cái bàn bạc kỹ hơn của ngươi ít nhất cũng phải ba đến năm năm”, Thái Hư Cổ Long tức giận nhìn phân thân của Diệp Thành: “Lề mề kéo dài hơn nửa năm, một tên Pháp Luân Vương thôi cũng khiến ngươi sợ đến vậy à?”
“Ngươi nằm đó nói thôi thì dễ”, Diệp Thành mắng: “Ngươi cũng phải để ta biết rõ thực lực chân chính của Chính Dương Tông đã chứ! Nếu cứ thế đưa quân tới, có trời mới biết phải chết bao nhiêu người”.
“Đừng nói những lời vô nghĩa với ta. Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày để quét sạch Chính Dương Tông”.
“Ta…”, Diệp Thành vừa định chửi lại thì chợt nhíu mày, hắn đột ngột dừng bước, nhìn chằm chằm hư không phía trước.
Nơi đó tràn ngập khí âm sát, cuộn trào như đại dương, lạnh lẽo nặng nề lạ thường, chèn ép khiến bầu trời rung lên ù ù, từ rất xa Diệp Thành đã cảm nhận được áp lực như núi.
Diệp Thành bất giác hơi nheo mắt, điều khiển tiên hoả bảo vệ cơ thể.
Chẳng mấy chốc, trong biển âm sát hiện lên hai đốm sáng mờ màu tím, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là một đôi mắt, đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy điểm tận cùng, tĩnh mịch chết chóc khiến lòng người run rẩy.
Rầm! Rầm! Rầm!
Hư không lại rung lên bần bật, phát ra âm thanh rất lớn, nhịp nhàng chậm rãi, lắng nghe kỹ thì là tiếng bước chân đi lại, bởi vì thân thể quá nặng nề nên bước đi mới phát ra âm thanh này.
“Uy áp thật mạnh”, Diệp Thành cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn khoảng không đối diện.
Nơi đó có một bóng người mờ ảo bước ra, người ấy mặc áo choàng màu tím vàng, toàn thân bảo phủ khí âm sát lạnh như băng, dù không đeo mặt nạ nhưng cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt ánh lên tia sáng màu tím vàng mờ ảo.
Người này, nếu nhìn kỹ hơn thì chẳng phải người được gọi là Pháp Lão của Chính Dương Tông đó sao? Hay nói cách khác chính là Pháp Luân Vương.
“Còn mạnh hơn cả Đan Ma và vị tiền bối kia nữa”, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, vẻ mặt khó coi cùng cực.
“Huyền Linh Chi Thể chạy mất đổi lấy Hoang Cổ Thánh Thể, hôm nay sẽ có thu hoạch lớn đây”, Pháp Luân Vương vẫn chầm chậm bước tới, âm thanh khô khốc, tuy nhỏ nhưng lại như sấm rền.
“Ông là Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành nheo mắt.
“Biết rồi sao còn hỏi”, Pháp Luân Vương cười u ám, giọng nói vẫn nhẹ nhàng vang lên trong không trung, mang theo uy nghiêm khó cưỡng tựa như đế vương trong thiên hạ, khiến người khác phải ngước nhìn.
“Không ngờ ông vẫn còn sống, thật sự khiến vãn bối bất ngờ đấy!”, Diệp Thành lại lùi lại một bước, đề cao cảnh giác đến mức cao nhất, đối mặt với kẻ mạnh như Pháp Luân Vương, một chút lơ là rất có thể sẽ bị giết ngay, ông ta đã từng ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong đó.
“Nếu tự nguyện về cùng bản vương, có thể sẽ bớt phải chịu khổ hơn đấy”, Pháp Luân Vương dừng lại, nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt màu tím vàng.
“Đừng có mơ”, Diệp Thành hừ lạnh, lập tức vung kiếm Xích Tiêu lên, thần thông Vạn Kiếm Quy Nhất đánh tới tức thì.
Sau đó hắn đột nhiên quay người bỏ chạy, ông ta là một vị đế vương thực thụ, lại còn đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn không muốn đấu với ông ta chút nào.
Keng!
Phía sau truyền đến âm thanh giòn tan, Pháp Luân Vương búng vỡ kiếm quang Vạn Kiếm Quy Nhất của Diệp Thành, sau đó hơi nâng tay lên, năm ngón tay xoè ra vươn về phía Diệp Thành đang chạy trốn.
Hư không rung chuyển, một chiếc áo choàng màu tím vàng trải rộng vô hạn, bao phủ toàn bộ khoảng không như một bức màn đen, bất cứ nơi nào nó phủ tới, dường như ban ngày cũng biến thành ban đêm.
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành chợt lạnh hẳn lại.
Hắn biết mình không thể bị chiếc áo choàng trải dài vô tận kia phủ lên, nếu không rất có thể sẽ bị giam cầm hoặc trấn áp.
Lòng nghĩ như vậy, bước chân của hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều, bí thuật chạy trốn Thái Hư Thần Hành Thuật được hắn sử dụng tới mức tối đa.
“Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, Pháp Luân Vương ở phía sau lên tiếng, ông ta bước một bước đi cả mấy nghìn trượng, thần mang nhất chỉ xuyên thủng bầu trời, phóng thẳng về hướng Diệp Thành đang chạy trốn.
Cảm thấy sống lưng chợt lạnh mà lại đau nhói, Diệp Thành đột nhiên dừng lại, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái chuyển động.
Thiên Đạo!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, vòng xoáy thiên đạo xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng thần mang nhất chỉ của Pháp Luân Vương còn kỳ quái hơn cả Đan Ma ngày hôm qua. Thần mang nhất chỉ của Đan Ma biết đi vòng, mà thần mang nhất chỉ của Pháp Luân Vương lại có thể chia làm hai, tự đi vòng qua vòng xoáy thiên đạo.
Chết tiệt!
Diệp Thành thầm mắng, trở tay lấy kiếm Thiên Khuyết ra chắn trước mặt.
Keng! Keng!
Hai đạo thần mang của Pháp Luân Vương đánh vào thanh kiếm Thiên Khuyết, bắn ra những tia lửa sáng.
Phụt!
Diệp Thành hộc máu tại chỗ, người bay ra ngoài.