Chỉ một câu nói của Diệp Thành cũng khiến vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên kì quái, cô vô thức nhìn nữ tử áo trăng đang bay tới rồi lại nhìn sang Diệp Thành ở bên với vẻ mặt hoài nghi: “Ta đã từng gặp Hoa Tư tiền bối rồi, trông không hề giống với tỷ tỷ kiếp này của ta”.
Diệp Thành mỉm cười, “sau khi luân hồi, tướng mạo của kiếp trước và kiếp này có phần không giống nhau”.
“Nghe mới lạ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi tặc lưỡi.
“Còn có điều mới lạ hơn cơ”, Diệp Thành ho hắng, hắn đem một đoạn kí ức ngưng tụ thành thần thức truyền cho Thượng Quan Ngọc Nhi, đó là cảnh tượng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tranh đấu giành lấy Ngưu Thập Tam.
Lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi lúc này, sau khi nhìn đoạn kí ức đó, cô thật sự vô cùng kinh ngạc và chỉ muốn nôn ói, cảnh tượng đó thật sự vô thiên vô pháp.
“Sương Nhi”, khi hai người đang trò chuyện thì Hoa Tư chuyển kiếp và hai tu sĩ già đã bay tới đây.
Nghe giọng Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười nhưng nụ cười không được tự nhiên.
Cô không biết nên gọi Hoa Tư là tỷ tỷ hay gọi là tiền bối, quả thực đúng như Diệp Thành nói, vai vế của Đại Sở cũng vì luân hồi của Lục Đạo mà trở nên hỗn loạn.
Tỷ tỷ kiếp này của cô là người chuyển kiếp thật sự không gì tốt đẹp bằng, người cùng quê hương dù cho không quen biết thì cũng vẫn rất thân thiết, vả lại người trước mặt này còn là một người cô biết rõ, cũng coi như đã thân lại càng thêm thân.
“Mấy ngày nay muội đi đâu vậy?”, Hoa Tư liếc xéo Thượng Quan Ngọc Nhi, tỏ ra không mấy vui vẻ.
“Muội bị song sát Hắc Bạch bắt, bọn họ muốn bắt muội đi luyện đan”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói mà ngượng mồm.
“Đúng là to gan”, Hoa Tư và hai vì lão tu mặt mày lạnh hẳn lại, sát khí đằng đằng, bọn họ thật sự không ngờ mấy ngày nay Thượng Quan Ngọc Nhi mất tích là vì biến cố này.
“Cũng may không bị làm sao”, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.
“Mấy ngày nay người độ kiếp đã trảm được Bạch Sát, nhưng hắn ta lại cứu muội”.
“Ngoài hắn ra thì còn có ai nữa không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói rồi không quên nhìn Diệp Thành ở bên, nếu không phải vì Diệp Thành thì cho tới bây giờ e rằng cô đã bị luyện thành đan dược rồi, chắc chắn đã bị người ta nuốt từ lâu.
“Vị này là?”, một lão tu sĩ bên cạnh Hoa Tư cũng nhìn sang Diệp Thành, thấy Diệp Thành khoác trên mình lớp hắc bào và đeo mặt nạ thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, đặc biệt là khí tức của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy áp lực.
“Vãn bối Diệp Thành”, Diệp Thành mỉm cười.
“Hắn là cố hữu của muội, lần này về gia tộc với muội”, Thượng Quan Ngọc Nhi tiến lên nói thêm vào một câu.
“Hoá ra là vậy”.
“Diệp Thành”, hai vị tu sĩ già không tỏ thái độ gì quá nhiều, chỉ có Hoa Tư ở bên nghe cái tên này thì chợt trỗi lên cảm giác quen thuộc, như từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
“Còn đợi gì nữa? Đánh thức kí ức tiền kiếp của tiền bối đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi truyền âm cho Diệp Thành, vả lại vẻ mặt nôn nóng, cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt biểu cảm của Hoa Tư sau khi được mở kí ức.
“Tinh không này náo nhiệt như vậy, về gia tộc cô vẫn tốt hơn”, Diệp Thành mỉm cười.
“Vậy cũng được”.
“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời thì liền nghe thấy giọng cười u ám vang lên, ba bóng hình bay qua và đáp xuống nơi cách bọn họ không xa.
Đó là ba tu sĩ, một người mặc áo tím, một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, tu vi không hề yếu, lão già mặc áo tím chính là tu sĩ với tu vi Thánh Nhân, lão già áo đen và áo trắng cấp bậc Chuẩn Thánh.
Cả ba người mặc đạo bào trông hết sức kì dị, nói chính xác hơn là hình ảnh khắc hoạ trên đạo bào của bọn họ dị thường, chính là một cái đầu lâu, chỉ nhìn cái đầu lâu này thôi cũng khiến người ta run rẩy rồi.
Cả ba mặc đạo bào như nhau, không cần nói cũng biết là cùng một thế lực, lần này bọn họ tới đây để thăm dò tin tức của tinh không này nhưng không may gặp phải Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Sắc mặt của phía Hoa Tư thay đổi rõ rệt, hai tu sĩ già bên cạnh cũng tế ra pháp khí chắn trước người Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, nét mặt nhìn ba người phía đối phương trông nghiêm trọng thấy rõ.
Cũng chỉ có Thượng Quan Ngọc Nhi là không hề cảm thấy áp lực vì có Diệp Thành ở đây, hắn đủ sức ứng phó với mọi tình huống.
Diệp Thành nheo mắt quan sát cả ba người từ đầu tới chân, ánh mắt dừng lại khá lâu ở tấm đạo bào, hình như hắn có ấn tượng với tấm đạo bào đó.
Trước đó, sau khi hắn độ kiếp, có người bắn mũi tên đánh lén hắn, còn người bắn mũi tên đó thì lại mặc đạo bào trông giống với ba người này, xem ra bọn họ nhất định là người một nhà.
“Bọn họ là người của Cô Lâu Vương Điện”, có lẽ biết Diệp Thành thắc mắc điều gì nên Thượng Quan Ngọc Nhi truyền âm cho hắn: “Chính là một trong những thế lực mạnh hiếm có của tinh vực này, kẻ mạnh nhiều vô kể”.
“Dùng đầu lâu để làm hình ảnh đại diện, chỉ cần nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì”, Diệp Thành xoa cằm, nói với giọng ý tứ.
“Đúng như ngươi nói”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, “hàng chục triệu năm nay, Cô Lâu Vương Điện đã gây nên không ít huyết kiếp ở tinh vực này, không một ai muốn đụng tới một thế lực tầm cỡ như vậy, tương truyền Cô Lâu Vương Điện có một vị Chuẩn Thánh Vương, là bậc thông thiên, mạnh kinh người”.
“Chuẩn Thánh Vương”, Diệp Thành nhướng mày, hắn thầm ước tính về khả năng chiến đấu của Chuẩn Thánh Vương, cũng phải ngang với Thánh Vương, chỉ là không biết với sức chiến đấu của hắn như hiện tại thì còn kém Chuẩn Thánh Vương bao xa.