Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu tươi nhuộm đỏ mỏ quặng, cũng nhuộm đỏ mặt đất, cao thủ Côn Bằng bị áp chế tuyệt đối, người ở mỏ Côn Bằng biến thành một biển máu, mạng người như cây cỏ, máu me ngập tràn.

Côn Bằng tộc hoảng sợ, hoảng sợ trước yêu cầu cứu viện, hơn nữa cả ba mỏ đều cầu viện.

“To gan”. Côn Bằng Hoàng tức giận không thôi, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám quang minh chính đại đánh cướp mỏ của tộc Côn Bằng, hơn nữa còn đánh một lần cả bả mỏ.

Bỗng chốc, cao thủ tộc Côn Bằng xuất kích, chia thành hai nhóm, một nhóm tiếp viện qua truyền tống trận, một nhóm bay ra khỏi gia tộc, muốn đánh cả hai bên trong lẫn ngoài, trước sau vây đánh kẻ đánh cướp.

Động tĩnh lớn như vậy, khiến đêm tối không còn yên tĩnh, chấn động khắp bốn phương, rất nhiều tu sĩ đều kinh sợ, nhìn về một hướng, vẻ mặt kỳ lạ: “Mẹ nó, lại xảy ra chuyện gì vậy”.

“Trời đất, người của Côn Bằng tộc, quân đội tu sĩ!”. Người tinh mắt đã nhìn thấy các cao thủ tộc Côn Bằng ùn ùn kéo đến, người ngự kiếm, kẻ cưỡi mây đạp gió, không thì sử dụng chiến xa cổ xưa, người kéo đến như biển, sát khí ngập trời, nuốt trọn từng tấc đất.

“Chuyện gì thế này?”. Mọi người đều biến sắc: “Các tộc lại bùng nổ tranh giành sao?”

“Có người tấn công mỏ nguyên thạch tộc Côn Bằng, hơn nữa còn là ba mỏ cùng lúc”. Âm thanh bàn tán ồn ào, từng tiếng động long trời lở đất, khiến khắp nơi bỗng chốc nổ tung, náo động muôn nơi.

“Này là nhà nào vậy, cùng lúc đánh cả ba mỏ, chủng tộc lớn sao?”

“Tám phần là kẻ thù tộc Côn Bằng, tộc Kim Ô bị tiêu diệt rồi, mỏ tộc Côn Bằng cũng bị tán công rồi”.

“Không cần nói, lại là trò của lão thất”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu lại chạy đến đỉnh núi xem xét, nếu không phải Viên Hoàng ra lệnh cấm túc bọn họ ở trong tộc thì bọn họ cũng chạy đi xem rồi.

“Phải khiến thiên hạ Nam Vực đại loạn mới được sao?”. Đại Minh Vương tộc Khổng Tước đứng từ trên cao nhìn về phía xa, bất giác lầm bầm nói, thầm nghĩ hậu nhân của Lục Đạo quả là ra tay xuất quỷ nhập thần.

Bốn phương kích động, các chủng tộc cũng bị thu hút, chuyện quái gì vậy chứ, các tộc tự phong muốn xưng bá lần lượt đều xảy ra chuyện, trước là tộc Kim Ô, lần này lại là Côn Bằng, náo nhiệt thật.

Bên này, Diệp Thành tung hoành một đường, không ai có thể cản đường hắn, Đại Thánh và Thánh Vương tộc Côn Bằng đều bị áp chế mọi mặt, người còn lại trên mỏ Côn Bằng tuy nhiều, nhưng với hắn mà nói cũng chỉ là đám lâu la.

Hắn chém giết đến trước một tòa cung điện, truyền tống trận của mỏ, chính là trong cung điện này.

“Ngăn hắn lại”. Cao thủ bảo vệ trước đại điện đều phẫn nộ, đội hình này cũng không nhỏ, có một Thánh Vương và chín Chuẩn Thánh Vương, các Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Nhân khác có gần nghìn người.

Truyền tống trận quan trọng cỡ nào, bọn họ đều rõ, một khi truyền tống trận bị hủy, cứu viện của gia tộc sẽ không đến được, không có cứu viện từ gia tộc, kết cục mỏ này có thể đoán được, sẽ vô cùng thảm khốc.

Diệp Thành không nói, lao lên chém giết, kiếm Phần Tịch uy lực vô song, người tộc Côn Bằng lao lên chém giết đều bị một kiếm chém ngang dọc, thân xác và nguyên thần đều bị tiêu diệt, tiếng kêu la thảm thiết cũng biến mất.

“Cấp Đại Thánh, Chuẩn Đế Binh”. Đại Thánh Côn Bằng kia biến sắc, không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, cấp bậc như vậy, vượt xa phạm vi bọn họ có thể chống đỡ, Đại Thánh mang theo Chuẩn Đế Binh, không phải thứ mà hạng tôm tép như bọn họ cản được, lên bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.

Thân hình Diệp Thành kỳ lạ, lao lên chém giết, không có thần thông, chỉ không ngừng sử dụng Phần Tịch.

Người tộc Côn Bằng bảo vệ trước điện gặp họa lớn, bị tiêu diệt cả một vùng, không ai có thể ngăn được một kiếm của hắn, Thánh Vương Côn Bằng kia lại chưa chết, nguyên thần trốn thoát, cũng khó tránh khỏi bị tiêu diệt.

Người bảo vệ đều bị hạ gục, Diệp Thành một chưởng mở tung cung điện, một đàn tế khổng lồ hiện ra trước mắt, có một đại trận dài chừng mười trượng trên đó, chính là truyền tống trận trong mỏ.

Diệp Thành tiến lên, ước tính thời gian, cao thủ tộc Côn Bằng hơn phân nửa đã bước vào truyền tống trận.

Hắn khẽ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, chém xuống một kiếm, phá vỡ truyền tống trận.

Truyền tống trận bị phá, thông đạo không gian đương nhiên cũng sụp đổ, tuy hắn không nhìn thấy người, nhưng dường như hắn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi quát tháo và tiếng kêu la thảm thiết, đều bị hắn bẫy cả rồi.

Không dừng lại lâu, hắn lập tức rời khỏi cung điện, một đường đi thẳng đến mỏ, những nơi đi qua đều nhuộm máu tươi, phần lớn đều bị hắn tiêu diệt, quả thực là tung hoàng sát phạt một đường.

Trong lúc chém giết, hắn cũng nhàn rỗi, người bị chém, những túi đựng đồ, các pháp khi vỡ vụn, đều bị hắn nhặt lại không chừa cái nào, tốn ba trăm triệu nguyên thạch mời lính đánh thuê Xích Diễm thì cũng phải kiếm lại chút gì chứ, mọi thứ trong tay đều có thể đổi thành tiền, sao lại không lấy.

Phía trước, mỏ đã hiện ra, cũng có người bảo vệ, bị hắn một kiếm chém chết, sau đó lao vào mỏ.

Không thể không nói, mỏ Côn Bằng rất lớn, nối thẳng xuống đất, đâu đâu cũng có thể thấy nguyên thạch được khảm trên vách đá, không quá tinh khiết, vẫn chưa được tôi luyện, toàn bộ bị hắn lấy đi hết.

Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, người trong mỏ quặng, đều bị chém giết, hắn một hơi biến ra hơn ba nghìn phân thân, vốn muốn khai thác khắp mỏ, cho dù là nguyên thạch hay là khoáng thạch, cứ thấy là lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK