“Giết, giết cho bổn vương!”, sau một chốc lặng đi thì Kim Ô Hoàng vung kiếm lên, tiếng hét làm chấn động cả bầu trời, tức giận khiến ông ta đánh mất lý trí của một người đứng đầu.
Ông ta còn chưa nói hết lời, tám Đại Thánh bên cạnh đã lần lượt lao tới, có người siết chặt thần thông trong tay, có người cầm sát kiếm, có người ngự động pháp khí, mỗi người đều là sử dụng đại thuật tuyệt sát.
Đòn tấn công lao đến từ bốn phía nhưng Diệp Thành lại không động đậy, hắn đứng đó như một bức tượng.
Người ở bốn phía không dám nhìn tuyệt sát của tám Đại Thánh, ngay cả tu sĩ Đại Thánh cũng chỉ có thể nuốt hận trước nó, mọi người đều như nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu Diệp Thành bị hồn bay phách tán.
Nhưng ngay lúc này Diệp Thành bỗng biến mất, hắn biến mất rồi, còn Bát hoàng tử Kim Ô đứng cách đó cả trăm trượng lại xuất hiện ở nơi hắn vừa biến mất.
Di Thiên Hoán Địa? Tám Đại Thánh Kim Ô đều biến sắc, bỗng chốc nhận ra đó là thần thông gì.
Chỉ là đã tung thần thông tuyệt sát ra rồi thì rất khó thu lại, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bát hoàng tử Kim Ô bị nổ thành mây khói, còn chẳng nghe được tiếng kêu thảm thiết nào đã đi thẳng xuống hoàng tuyền.
Khốn kiếp! Tám Đại Thánh nổi giận, Kim Ô Hoàng cũng nổi giận, nhìn về một phía.
Nếu là Di Thiên Hoán Địa, thay đổi vị trí Bát hoàng tử sang bên kia, vậy thì lúc này Diệp Thành đã đứng ở nơi mà Bát hoàng tử Kim Ô đứng trước đó, tức là sau lưng Kim Ô Hoàng.
Đúng thế, Diệp Thành đang ở phía sau Kim Ô Hoàng! Hắn dùng cấm pháp phong ấn thái tử Kim Ô, ngón tay đã đặt ở sau gáy thái tử Kim Ô, thần quang vòng quanh ngón tay, là bí pháp tuyệt sát nhắm vào chân thân Nguyên Thần, chỉ cần hắn muốn thì thái tử Kim Ô sẽ bị giết chết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đó hắn kích nổ ấn chú của nhiều người như thế, mà chỉ giữ lại Bát hoàng tử Kim Ô, vì vị trí hắn đứng trùng hợp gần chỗ thái tử Kim Ô nhất.
Sự thật cũng đã chứng minh, hành động của hắn vẫn rất thuận lợi, mọi người đều mất cảnh giác, kể cả tu sĩ đứng xem ở bốn phía, tám Đại Thánh của tộc Kim Ô, tộc hoàng Kim Ô và cả thái tử Kim Ô đang bị hắn khống chế này, bị đánh úp không kịp phản ứng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thái tử Kim Ô gầm lên, mặc dù bị khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết nhưng hắn ta lộ ra vẻ hung ác, vì trong ký ức của hắn ta, cũng có người thành thục Di Thiên Hoán Địa, vừa nhắc tới cái tên đó, hắn ta đã tức đến mức không nhịn được, chỉ muốn giết người.
“Diệt hết người trong tộc ta mà còn hỏi ta là ai à!”, Diệp Thành cười gằn: “Lúc ngươi ra tay tàn sát người khác thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu”.
“Đáng giết, chúng đều nên bị giết!”, thái tử Kim Ô gào lên như chó điên.
“Cứ thích cứng miệng nhỉ”, Diệp Thành giơ tay lên bẻ một cánh tay của thái tử Kim Ô, máu bắn ra tung tóe, màu vàng óng, đều rất tinh khiết, cũng rất chói mắt.
“Thả con ta ra!”, Kim Ô Hoàng tức giận, sát kiếm trong tay rung lên, sát khí cuộn trào, trường hợp nào cũng nghĩ đến rồi nhưng lại không nghĩ đến việc Diệp Thành thế mà lại thành thục bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đường đường là Kim Ô Hoàng, Đại Thánh Kim Ô và mười vạn tu sĩ mà lại bị đánh không kịp trở tay.
“Thả hắn thì được, giao tiền chuộc”, Diệp Thành hài lòng xoay cổ, hắn phải giết thái tử Kim Ô nhưng nếu có thể kiếm được chút tiền trước khi giết hắn ta thì hắn cũng không ngại.
“Ngươi còn muốn lấy tiền sao?”, Kim Ô Hoàng còn chưa kịp lên tiếng, tám Đại Thánh của tộc Kim Ô đã lao đến, hai mắt đỏ ngầu, cũng không để tâm đến an nguy của thái tử Kim Ô, họ hận Diệp Thành đến ngứa răng, hoàn toàn chẳng lo lắng gì cho thái tử Kim Ô, mọi chuyện đều là do hắn ta gây ra.
Họ điên rồi, đã mất đi lý trí, nào còn quan tâm đến việc trong tay kẻ thù có thái tử hay không, phải giết được ngươi.
Bọn họ liều lĩnh mặc kệ mọi thứ như thế khiến Kim Ô Hoàng vô cùng tức giận, cũng lao đến nhưng không phải giết Diệp Thành, mà là cứu Diệp Thành, cứu được Diệp Thành thì sẽ cứu được thái tử Kim Ô.
Mười vạn tu sĩ cũng xông đến nhưng lại không biết đánh thế nào, các Đại Thánh Kim Ô muốn giết, Kim Ô Hoàng lại muốn bảo vệ, rốt cuộc là nên giết hay bảo vệ, rốt cuộc là nên nghe theo lệnh của ai.