Xuất đan!
Trên đỉnh núi Đan Phủ vào lúc nửa đêm, tiếng hô của Diệp Thành lại vang lên lần nữa.
Lại có đan hồng bay thẳng lên trời, vô cùng lộng lẫy, dị tượng đan xen khiến cho các luyện đan sư của Đan Phủ đều cực kỳ kích động.
Cất viên đan bảy vân đi, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, dù khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào nhưng sắc mặt hắn lúc này cũng đã tái nhợt.
Tuy nhiên thành quả của hắn cũng rất xứng đáng, mới không bao lâu mà hắn đã luyện được không dưới ba mươi viên đan bảy vân, hơn nữa phẩm cấp còn không thấp khiến người trong Đan Phủ đều hết sức kinh ngạc.
Diệp Thành lấy bầu rượu ra, nằm nghiêng người dưới tảng đá, nhìn lên tầng thứ tám, ngày mai là thọ thần của Khô Nhạc, cũng sẽ là ngày cải cách của U Đô, rất nhiều thế lực sẽ được cải tổ lại.
Khi Diệp Thành đang uống rượu thì thấy Hồ Tiên Nhi bay lên, liếc nhìn hắn với vẻ hơi oán giận.
Diệp Thành ho khan một tiếng, đúng là hắn đã quên mất vài chuyện, mấy ngày trước hắn đã hứa sẽ tẩy luyện huyết mạch cho Hồ Tiên Nhi.
Ngồi xếp bằng đi!
Diệp Thành vươn vai duỗi eo.
Hồ Tiên Nhi cười hì hì rồi nhanh chóng ngồi khoanh chân, đón chờ cơ hội tới.
Diệp Thành hít sâu một hơi, tế bản nguyên Thánh thể ra hoá thành từng luồng sáng tiến vào cơ thể Hồ Tiên Nhi, trong đó còn có tiên hoả và thiên lôi, giúp cô ta tôi luyện nguyên thần và thể chất.
Hự!
Vẻ mặt Hồ Tiên Nhi đột nhiên trở nên đau đớn, đôi môi bị cô ta cắn rướm máu.
Thấy vậy, Diệp Thành khẽ mỉm cười: “Nghe nói Hoàng tộc cửu vĩ của Hồ tộc các cô đã từng tới Chu Tước Tinh”.
Nhắc đến Hoàng tộc cửu vĩ, trong đôi mắt đẹp của Hồ Tiên Nhi hiện lên vẻ tôn kính: “Hồ tộc mười nghìn năm cũng hiếm thấy cửu vĩ, tuy công chúa chỉ mới trăm tuổi nhưng rất có thiên phú, huyết mạch thuần khiết có thể so sánh với thần thú”.
“Hoàng tộc cửu vĩ có thể sánh với thần thú, ta tin điều này”, Diệp Thành cảm thán.
“So với ngươi thì vẫn kém một chút”, Hồ Tiên Nhi mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể mới là nghịch thiên thật sự, không biết Thánh thể kết hợp với Hoàng tộc cửu vĩ sẽ sinh ra huyết mạch thế nào?”
“Ghép đôi vớ vẩn”.
“Ngươi đã từng nghe đến lời chúc phúc của hồ ly chưa?”, Hồ Tiên Nhi cười nói với Diệp Thành.
“Lời chúc phúc của hồ ly?”, Diệp Thành đảo mắt, khẽ lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.
“Thế đã nghe đến lời nguyền chưa?”
“Lời nguyền thì nghe rồi”.
“Lời nguyền là hại người, lời chúc là cứu người, một là phá hoại, một là bảo vệ”, Hồ Tiên Nhi vén tóc: “Mà lời chúc phúc của hồ ly là một loại thuật bảo vệ tối thượng của Hồ tộc ta”.
“Thấy cô tỏ vẻ ùng bái như vậy chắc lời chúc phúc của hồ ly rất bá đạo”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Đương nhiên bá đạo rồi”, Hồ Tiên Nhi cười bảo: “Người Hồ tộc đều tin cửu thế luân hồi, mà lời chúc phúc của hồ ly là cái giá phải trả cho cửu thế luân hồi, một khi tế ra lời chúc phúc ấy thì trên thế gian sẽ không còn người đó nữa”.
“Cửu… Cửu thế luân hồi?”, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà cũng phải kinh ngạc: “Tiền bối Hồ tộc của các cô bị điên à?”
“Tiền bối Hồ tộc không điên”, Hồ Tiên Nhi lại tràn đầy vẻ kính nể: “Ngươi có biết nếu không có tiền bối Hồ tộc thì sẽ không có Tiên Vũ Đại Đế năm xưa không? Chính bà ấy đã dùng cửu thế luân hồi để đổi lấy lời chúc phúc của hồ ly, bảo vệ Tiên Vũ Đại Đế từ khi còn trẻ cho đến khi ông ấy thành đạo bà mới tan biến”.
“Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành lại chấn động, hắn không biết tiền bối Hồ tộc từ nghìn vạn năm trước còn có chuyện này với Tiên Vũ Đại Đế.
“Cửu thế luân hồi đổi lấy lời chúc phúc, Tiên Vũ Đại Đế đã nợ Hồ tộc của các cô một mối ân huệ rất lớn”, Diệp Thành hít sâu một hơi, có phần kính nể tiền bối Hồ tộc vạn cổ kia, cửu thế luân hồi là cái giá thế nào? Nếu tình cảm không sâu đậm thì sẽ không làm được như vậy.
“Đúng là ân huệ rất lớn”, Hồ Tiên Nhi cười, ánh mắt mơ màng: “Tiên Vũ Đại Đế bảo vệ Hồ tộc ta chín mươi nghìn năm cho đến khi quy tịch, nhưng qua vô số năm tháng, mạch Tiên Vũ suy tàn, Hồ tộc được ông bảo vệ cũng dần suy tàn, ra khỏi thế đạo, rải rác khắp nơi trong Chư Thiên Vạn Vực”.
“Hồ tộc quả thực đáng nể”, Diệp Thành khẽ cười.
“Ai bảo Hồ tộc ta có nhiều cô nương ngốc nghếch thế chứ?”
“Sức mạnh của tình yêu đúng là vô tận”.
“Ta cũng có lời chúc phúc của hồ ly đấy, ngươi có muốn không?”, Hồ Tiên Nhi chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.
“Giữ lấy cho mình đi!”, Diệp Thành lại cười.
“Nếu ngươi cũng là Hồ tộc, ngươi có sẵn sàng dùng cửu thế luân hồi để bảo vệ người đó của mình không?”
“Có thể có, có thể không”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời sao hư ảo, đôi mắt sâu thẳm dần mơ hồ, hắn nỉ non: “Có lẽ sẽ là chờ nàng ấy trở lại trong luân hồi cửu thế”.
Hồ Tiên Nhi rủ mắt, nụ cười trên môi không hề mang theo sự quyến rũ như trước kia, có lẽ hắn là người đầu tiên từ chối lời chúc phúc hồ ly của cô, khiến cô cảm thấy thất vọng, cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.
Hai người cùng im lặng.
Không biết đến lúc nào mới có thần hoa từ trong cơ thể Hồ Tiên Nhi phóng thẳng lên trời, huyết mạch đã được bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành tẩy luyện, nguyên thần và thể chất đều nhận được cơ hội, đạo hạnh tu vi cũng tăng lên một bậc.
Màn đêm yên tĩnh, tất cả đều im lặng.
Hồ Tiên Nhi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, lặng lẽ củng cố tu vi.
Diệp Thành rời đi, đến động phủ mà Tạ Vân đang bế quan rồi đứng bên ngoài, hắn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chu tước kêu, huyết mạch của Tạ Vân đã gần đạt đến trạng thái đỉnh phong mới.
Diệp Thành xoa cằm, sự bá đạo trong huyết mạch của Tạ Vân không hề kém Huyền Linh Chi Thể, chẳng trách được xưng là người duy nhất có triển vọng vượt qua tiền bối Chu Tước.
Đột nhiên Diệp Thành khẽ vung tay, đưa viên đan bảy vân mình luyện chế vào trong động phủ, đó là linh đan hắn đặc biệt luy chế cho Tạ Vân, nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực giúp hắn ta trở lại con đường đỉnh phong.
Có cơn gió thổi qua, một ông lão xuất hiện sau lưng Diệp Thành, nhìn kỹ lại thì thấy là Mục Huyền Công – lão tổ của nhà họ Mục.
“Huyết mạch Chu Tước mạnh mẽ quá”, Mục Huyền Công vừa đứng lại đã không khỏi kinh ngạc hô lên, nheo mắt nhìn vào động phủ nhưng vì động phủ có cấm chế nên thần thức bị chặn lại, với tu vi Chuẩn Thánh cũng không thể nhìn thấu cấm chế, có thể thấy được độ huyền diệu của cấm chế này.
“Người bên trong là ai thế?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành.
“Tiền bối đoán xem”, Diệp Thành cười bí ẩn.
“Không phải Huyền Vũ đấy chứ?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành hỏi với vẻ thăm dò.
“Cả nhà Chu Tước còn có thể tìm được người thứ hai có huyết mạch có thể so sánh với hắn sao?”
“Ôi…”, Mục Huyền Công sửng sốt.
“Tiêu tán tu vi, xây dựng lại đạo căn”, Diệp Thành tiết lộ bí mật.
“Tiêu tán tu vi, xây dựng lại đạo căn?”, Mục Huyền Công kinh ngạc cực độ, nếu hôm nay ông không đến Đan Phủ thì sẽ không biết ở đây có ẩn giấu một bí mật lớn thế này, sự can đảm của Tạ Vân khiến người khác khiếp sợ trở tay không kịp.
“Xem ra cháu gái bảo bối của ông vẫn chưa nói cho ông, có lẽ là định cho gia gia ông một bất ngờ lớn”.
“Đúng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, con nhóc Thanh Nhi che giấu khiến ta cũng khổ sở”.
“Tiền bối đừng nói chuyện này ra ngoài nhé”, Diệp Thành đưa một bầu rượu cho Mục Huyền Công: “Không lâu nữa cháu rể của ông sẽ lấy lại tất cả vinh quang trước đây, mọi người đều sẽ chấn động”.
“Nếu lão phu đoán không nhầm thì Nhược Thiên Chu Tước cũng vẫn chưa biết phải không?”, Mục Huyền Công nở nụ cười nhìn Diệp Thành.
“Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi ạ”, Diệp Thành ho khan.
“Ta rất mong được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà ấy”, Mục Huyền Công cười, đưa một cuộn giấy cổ cho Diệp Thành: “Đây là đan phương bảy vân mà nhà họ Mục tìm được, nhưng nguyên liệu luyện chế cực kỳ khó tìm”.
Diệp Thành nhận lấy, đảo mắt nhìn qua một lượt, đó là đan dược có tên Nguyên Thần Đan, nhìn tên là biết có liên quan đến nguyên thần.
Nhìn nguyên liệu luyện chế Nguyên Thần Đan, Diệp Thành không khỏi ngoác miệng, quả đúng như Mục Huyền Công nói, đúng là rất khó tìm, có mấy loại hắn còn chưa nghe bao giờ chứ nói gì đến luyện chế.
Đi thôi!
Mục Huyền Công vỗ vai Diệp Thành, trước khi đi còn vui mừng nhìn về phía động phủ Tạ Vân đang bế quan, người ở trong là cháu rể tương lai của ông, sau này chắc chắn cũng sẽ là một cao thủ cái thế.
Sau khi Mục Huyền Công đi, Diệp Thành cũng cất đan phương, thầm cân nhắc nên đi đâu để tìm những nguyên liệu luyện đan này.
Màn đêm lại một lần nữa trở nên im ắng.
Phụt!
Ở tầng thứ tám của U Đô, trong một căn động phủ phong bế có tiếng nôn ra máu vọng lại.
Tại sao! Tại sao!
Trong động phủ toàn là những tiếng gào thét điên loạn, Khô Nhạc đầu tóc rối bù, hai mắt lộ vẻ hung ác dữ tợn.
Nhìn xung quanh ông ta, mặt đất toàn là xương khô, trước mặt còn có một dòng suối, chính xác hơn là dòng suối máu, tia sáng kỳ lạ ánh lên, sức mạnh sinh linh mạnh mẽ, đó là từng huyết mạch đặc thù nhưng lại bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn, vô tình, giờ phút này vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than trong dòng suối máu.
Không phải ông ta đang luyện đan như Nhược Thiên Chu Tước nói, mà là đang dốc sức tìm cơ hội đột phá.
Nhưng ông ta lại thất bại.
Đúng như Diệp Thành suy tính, làm việc ác quá nhiều sẽ gặp báo ứng nhân quả, bị gông cùm xiềng xích vô tình trói buộc.