“Đi thôi”. Diệp Thành bỗng hét lớn, hắn có tiên nhãn nên nhìn rõ nhất, bên dưới mặt đất là một nấm mồ chôn rất nhiều người, hài cốt chất như núi, là chúng thần của thời kì Hồng Hoang.
Trước đây chiến tranh hỗn loạn, tắm máu vùng đất này, tà linh được tạo ra từ ác niệm và tà niệm nhuốm máu của chúng thần thời Hồng Hoang lúc còn sống đã đánh thức sát lục nguyên thủy nhất.
Hắn vừa dứt lời thì tiếng ù ù liền vang lên từ dưới mặt đất cũng những tiếng kêu ai oán, cứ như bên dưới mặt đất này là một địa ngục, ác linh đang gào thét dưới cửu u, muốn bò ra ngoài.
Cùng với những âm thanh vang rền là sự rung chuyển của trời đất, mặt đất đột ngột rạn nứt, những vết nứt nối tiếp nhau, trải dài vô tận về bốn phía, không ít tu sĩ không đứng vững bị rơi xuống dưới.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, những tu sĩ rơi xuống vết nứt đều chưa kịp bò ra thì đã bị hút thành xác khô.
Khói đen lập tức bay ra từ những vết nứt, nhấn chìm cả trời đất, mang theo rất nhiều quái vật.
Hình thái của bọn chúng đều rất đáng sợ, toàn thân đen nhuốc, không phải người, nhưng lại có ba đầu sáu tay như con nít, những đôi mắt màu đỏ máu dữ dằn, hung tợn, đấy là những tà linh với số lượng cực kỳ nhiều, phủ khắp cả mặt đất khiến người ta phải nổi da gà.
“Đấy… Đấy là gì?”. Tất cả các tu sĩ đều tái mặt, bất giác lùi về sau, ngây ra một lúc lâu, nhiều người đã bị tà linh nhấn chìm, cơ thể bị hút thành xác khô, đến cả nguyên thần rời khỏi xác cũng không tránh khỏi việc bị âm khí nuốt chửng, trở thành thức ăn cho bọn tà linh.
Tu sĩ xung quanh kinh hãi, nối đuôi nhau chạy trốn tán loạn, đến cả thần tử tiên tộc và thần tử phượng hoàng bị đánh tàn phế cũng đều đứng dậy bỏ chạy, mặc dù bị thương nặng nhưng lại chạy rất nhanh.
Mấy Chuẩn Đế bị đánh tàn phế trước đó cũng vậy, mới vừa rồi là đuổi ruồi không bay đó, giờ nhìn thấy tà linh vây đến thì lập tức tỉnh táo, bỏ chạy đầy khí thế.
Bên này, Diệp Thành băng qua hư không, muốn thoát khỏi vùng đất này nhưng lại gặp phải tà linh.
Tà linh đó càng không có hình thái cố định, lúc thì một mắt lúc lại ba mắt, đầu rất to, miệng đầy máu, toàn thân đen nhuốc, khói đen vây quanh, nó đã bị bóp méo bởi ác niệm và tà niệm.
May mắn là tà linh trước mặt không mạnh như con quái vật trong rừng hoang trước đó.
Diệp Thành xuất chiêu, chưởng một chưởng khiến nó máu me đầm đìa, rồi dùng kiếm Xích Tiêu chém chết nó.
Hành động giết chóc của hắn thu hút càng nhiều tà linh vây đến hơn, chúng quy tụ lại từng đàn, số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải nổi da gà, bộ dạng của chúng rất đáng sợ, ánh mắt đầu tăm tối và bạo tàn.
Diệp Thành mở ma đạo, lấy Hoàng Kim Thần Hải ra, sóng biển cuồn cuộn, nhấn chìm hết lớp này đến lớp khác.
Cũng giống như hắn, những tu sĩ khác cũng tấn công tà linh nhưng phần lớn những kẻ yếu đều bỏ mạng, cơ thể bị hút cạn, nguyên thần bị nuốt chửng, cảnh tượng đầy máu me, thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng.
Máu tươi lại một lần nữa nhuốm đỏ nơi này, tiếng than khóc lúc trầm lúc bổng, đan xen cùng tiếng kêu ai oán của tà linh khiến mảnh đất này thật sự biến thành địa ngục.
Mặt đất của cả di chỉ đều rạn nứt, đập vào mắt là những vết nứt, bên dưới mặt đất là hài cốt, có âm khí lãng đãng, những con tà linh nối nhau bò ra từ trong đống hài cốt đó.
Đấy là một cảnh tượng đáng sợ, các tu sĩ già đều tái mặt, các tu sĩ trẻ thì khỏi cần phải nói, bọn họ chưa từng chứng kiến tà linh đáng sợ đến thế, nuốt người không nhả xương.
Lúc này, mạng như như cỏ rác, có không dưới mấy chục vạn người vào trong tìm báu vật nhưng lại bị kéo xuống Cửu Tuyền, cấp Chuẩn Đế cũng không ngoại lệ, vẫn bị tà linh nuốt chửng biến thành tro.
Ở bên kia bầu trời, Diệp Thành lại giết tà linh, hắn bước nhanh đến bên cạnh Cơ Tuyết Băng.
Hai người đứng bên cạnh nhau, Diệp Thành lấy thần đỉnh Hỗn Độn ra, Cơ Tuyết Băng thì triệu hồi tiên kiếm Dao Trì, thần đỉnh và tiên kiếm cộng hưởng, chém đám tà linh chết như ngả rạ.
Đằng sau, Nam Đế, Bắc Thánh, Tây Tôn, Trung Hoàng, Đế Cửu Tiên cũng như thần tử Long tộc cũng nối đuôi theo, lấy pháp khí, thần binh ra, thay Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh tà linh từ hai bên.
Nhiều tu sĩ thấy vậy cũng chạy đến, muốn bu bám những nhân vật lớn này, đi theo họ thì sẽ có cơ hội sống sót, di chỉ hạn chế tu vi nên người có thể đưa họ ra ngoài được cũng chỉ có những thiên tài này thôi.
“Bảo vệ nguyên thần”. Diệp Thành nhắc chung tất cả, hắn từng chiến đấu với tà linh nên biết rất rõ tà linh đáng sợ thế nào, một khi bị nó chiếm lấy nguyên thần thì sẽ bị kéo xuống vực sâu vạn trượng ngay.
Dù hắn đã nhắc nhở nhưng vẫn có rất nhiều người bỏ mạng, hàng loạt người bị tà linh nhấn chìm, cơ thể bị hút cạn khô, nguyên thần bị ác niệm tà niệm nuốt chửng trở thành hư vô.
Diệp Thành không dám dừng lại, hắn cũng hợp lực với Cơ Tuyết Băng, mở đường máu.
Hai người hợp tác rất ăn ý, dẫn theo mọi người liều mạng xông ra, nhóm Nam Đế, Bắc Thánh đằng sau họ cũng hợp lực, dù đánh bè nhưng cũng đánh rất hăng.
Cả nhóm thiên tài hợp lực tạo nên sức mạnh rất khủng khiếp, giống như một thanh đao nhọn sắc bén, không thể cản nổi, tà linh chết như ngả rạ, không thể cản được bước bọn họ, tiếng gào thét giận dữ kinh thiên động địa.
“Mẹ nó, chỗ này làm gì phải di chỉ gì, rõ ràng là mồ chôn mà”. Thần tử Long tộc nổi giận, cầm đao Bá Long bám sát theo sau bọn Diệp Thành, liên tục xuất đao.
“Đây chính là một ngôi mộ!”. Diệp Thành đáp, rồi nói ra bí mật cổ thời Hồng Hoang: “Vạn năm trước, Hồng Liên Nữ Đế đã thiêu chết các thần của Bát Hoang ở đây”.