“Quà lớn?”, mọi người nhướng mày: “Là gì?”
“Phá huỷ mạng lưới tình báo của họ!”, Diệp Thành cười toét miệng: “Chung Tiêu tiền bối nói với ta rồi, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc Tông đã kiểm soát các cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông, vậy còn không xử lý luôn?”
“Đến lúc giải quyết bọn chúng rồi”, mọi người đều cười.
“Mọi người chuẩn bị đi!”, Diệp Thành lấy ra mấy chục tấm ngọc giản, truyền cho phía Thiên Tông Lão Tổ: “Mọi người dựa theo vị trí ở đây rồi lén trà trộn vào. Vẫn là câu nói đó, đây là hành động lớn, đội hình các cao thủ phái đến mỗi cứ điểm mạng lưới tình báo đều phải đảm bảo áp chế hoàn toàn cao thủ của Chính Dương Tông, ra tay đồng thời. Nếu thuận lợi thì hãy kết thúc chiến đấu trong vòng chưa đến ba phút, phá huỷ mạng lưới tình báo của họ, như vậy Chính Dương Tông sẽ giống như người mù, mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.
“Đã hiểu”, mọi người cười hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài, để đề phòng nên họ cũng quyết định tham gia vào cuộc tấn công bất ngờ tối nay.
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành trở tay lấy ra một con ngươi huyền ảo, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay. Con ngươi này chính là căn nguyên Thiên Nhãn của Vân Thanh, loáng thoáng có thể thấy trên con ngươi còn có ấn ký hoả diễm tựa như đang bốc cháy, ánh lên ánh sáng huyền diệu.
“Huyền Đạo Thiên Nhãn?”, nhìn thấy con ngươi hư ảo kia, trong đôi mắt đẹp của Sở Linh loé lên tia sáng.
“Hơ? Nàng biết con ngươi này?”, Diệp Thành ngạc nhiên hỏi.
“Ta đã từng thấy”, Sở Linh khẽ gật đầu, vừa nói vừa nhìn Diệp Thành: “Chắc đây là Thiên Nhãn của Vân Thanh Thanh Vân Tông đúng không?”
“Ngoài ông ta ra còn có thể là ai?”, Diệp Thành cười tươi, sau đó đưa con ngươi ấy cho Sở Linh: “Chuẩn bị cho nàng đó, dung hợp nó đi! Đây là Thiên Nhãn nên có rất nhiều điều lợi”.
Nghe vậy, trong lòng Sở Linh ấm áp, nhưng cô lại đẩy ra: “Huyền Đạo Thiên Nhãn không phải ai cũng có thể dung hợp, nó là Thiên Nhãn trời sinh thuộc tính hoả, mà ta và tỷ tỷ có căn nguyên tu vi trời sinh thuộc tính thuỷ, căn nguyên tương khắc, không dung hợp được”.
“Còn vậy nữa à?”
“Đương nhiên”, Sở Linh cười nhẹ: “Vậy nên Thiên Nhãn này chỉ người có căn nguyên tu vi thuộc tính hoả mới có thể phát huy uy lực của nó, giống như ngươi, sau khi dung hợp chắc chắn sẽ có lợi ích không ngờ tới”.
“Vậy để ta thử xem”, Diệp Thành đưa căn nguyên con ngươi Huyền Đạo Thiên Nhãn vào mắt phải của mình, căn nguyên của Huyền Đạo Thiên Nhãn lập tức dung hợp vào mắt phải của hắn.
Giây tiếp theo, hắn khép hờ hai mắt.
Có thể thấy gân xanh trên trán hắn giật giật với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt hơi đau đớn, sắc mặt cũng tái đi, khoé mắt phải còn có tia máu trào ra.
Thấy thế, trong mắt Sở Linh hiện lên vẻ lo lắng, đây là lần đầu tiên cô thấy có người dung hợp căn nguyên Thiên Nhãn, nhưng không ngờ lại đau đớn đến vậy.
Sau mười giây, mắt phải đang nhắm của Diệp Thành mới mở ra.
Sau đó, lấy mắt phải của hắn làm trung tâm, không gian bị bóp méo, một tia giống như thần mang bắn ra.
“Không sao chứ?”, Sở Linh vội vàng hỏi.
“Không sao”, Diệp Thành vô thức sờ mắt phải, lúc này mắt phải của hắn cũng trở nên phi thường, loé lên ánh sáng thần bí, ấn ký hoả diệm trên con ngươi dường như còn đang bốc cháy.
“Có cảm nhận được uy lực của nó không?”, Sở Linh tò mò nhìn Diệp Thành.
“Uy lực à!”, Diệp Thành sờ cằm, bất giác quan sát Sở Linh từ trên xuống dưới, dừng lại trên đôi gò bồng đào và bên dưới của cô mấy giây, ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ, nhìn một lúc, cái lều nhỏ phía dưới dần dựng lên.
“Ngươi... Ngươi nhìn gì vậy?”, bị ánh mắt dị thường của Diệp Thành quan sát từ trên xuống dưới, Sở Linh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Đôi mắt này dường như có thể... nhìn xuyên thấu.”
“Tên khốn nhà ngươi”, hai má Sở Linh đột nhiên đỏ bừng, cô vung tay lên, mặt Diệp Thành lập tức bị đánh lệch sang bên, tóc mái ngôi ba bảy cũng bị đánh lệch thành hai tám.