“Chắc kia chính là Triệu Tử Vân”, Diệp Thành đưa mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở tế đàn nhỏ trong góc, ở đó đang có một thiếu niên chừng mười tuổi bị trói phía trên.
Cậu nhóc trời sinh có khuôn mặt tuấn tú, trông như một tiểu tú tài, lực huyết mạch của cậu nhóc khiến Diệp Thành cũng phải bất giác cảm thán.
Có lẽ là mới bị bắt đến nên tình trạng của cậu cũng không tệ lắm, còn những người bị bắt đến trước đó hầu như đã bị rút hết tám chín phần huyết mạch, lúc này đa phần đều đã gầy trơ xương.
“Tên nhóc này tu vi yếu, đi chậm lại đừng để nó chết”, một ông lão mặc áo bào tím chỉ vào Triệu Tử Vân.
“Các Lão đừng lo, ta tự có chừng mực”.
“Bây giờ đang là thời buổi loạn lạc, tất cả xốc lại tinh thần cho ta”.
“Các Lão, các thế lực lớn của Bắc Sở thật sự đã bao vây trụ sở chính của Thị Huyết Điện ta rồi sao?”, một thanh niên mặc huyết y thử hỏi ông lão áo bào tím.
“Đúng là có chuyện này”.
“Rốt… Rốt cuộc là vì sao ạ?”, lại là thanh niên mặc huyết y đó, hắn ta nhìn ông lão áo bào tím với ánh mắt khó hiểu.
“Có kẻ bày mưu hãm hại Thị Huyết Điện của chúng ta”, ông lão áo bào tím tìm một vân đài rồi khoanh chân ngồi xuống.
Lần này các cao thủ của Thị Huyết Điện trong Địa Cung đều đồng loạt chạy tới, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông lão áo bào tím không có ngoại lệ.
Họ chịu trách nhiệm canh gác Địa Cung của Diêm La Sơn, vì sự an toàn của nơi này nên bình thường họ bị cấm ra ngoài, cũng chính vì vậy nên họ không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Bây giờ có người đồng ý kể chuyện bên ngoài, họ cũng vui vẻ muốn nghe, hết cách rồi, họ đã bị nhốt quá lâu.
Thấy người đứng dưới vân đài đông nghịt, hơn nữa ai cũng tròn xoe mắt nhìn mình, quan trọng nhất là ánh mắt mọi người đều mang vẻ kính nể khiến ông lão áo tím hơi lâng lâng.
“Tất cả đều do Diêm Tôn xảy ra chuyện”, dưới sự chăm chú của mọi người, ông lão lên tiếng.
“Diêm… Diêm Tôn?”, phía dưới xôn xao, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
“Người ra tay chắc chắn cùng cấp bậc với Thái thượng lão tổ”, ông lão áo tím khẽ vuốt râu: “Hắn đóng giả Diêm Tôn, hạ lệnh ám sát sai cho mười mấy phân các của Thị Huyết Điện, sau đó sự việc bại lộ mới có chuyện các thế gia bao vây tấn công trụ sở chính của Thị Huyết Điện như bây giờ”.
“Sau đó thì sao ạ?”, những người phía dưới háo hức nhìn chằm chằm ông lão: “Thị Huyết Điện có khai chiến với các thế gia không ạ?”
“Khai chiến?”, ông lão áo tím cười nhạo: “Chỉ dựa vào bọn họ cũng dám khai chiến với chúng ta? Coi thường Thị Huyết Điện ta quá đấy”.
“Vậy… Vậy chuyện này cũng không thể cứ thế bỏ qua chứ ạ?”
“Đương nhiên không thể”, ông lão lại vuốt râu: “Nhưng vì thế mà Thị Huyết Điện cũng đã phải trả cái giá rất đắt, hơn chục các chủ phân các đều bị chém đầu trước công chúng”.
Shh!
Ông lão áo tím vừa dứt lời, phía dưới lập tức vang lên tiếng hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ đang nói chuyện rôm rả thì Diệp Thành bên này cũng không nhàn rỗi.
Hắn như người đi chợ, dừng lại trước từng tế đàn, ngó bên này nhìn bên kia, đi đến đâu cũng đưa tay sờ cằm nhìn xem có ai đang bị trói mang trong mình huyết mạch đặc biệt không.
“Thị Huyết Điện tìm đâu ra nhiều người mang huyết mạch đặc biệt thế?”, nhìn một lượt, Diệp Thành thở dài, bởi vì trong số rất nhiều huyết mạch kỳ lạ này còn có một số huyết mạch mà ngay cả hắn cũng không nhìn ra lai lịch.
Lúc này hắn đang ngồi xổm trước một tế đàn, hai mắt nhìn thẳng vào người đang ngồi trên đó.
Người này trông cũng không lớn tuổi lắm, mặt mũi xấu xí như tên trộm, đầu tóc bù xù, có lẽ đang ngủ thì bị bắt, lúc tỉnh dậy đã ở nơi quái quỷ này.
“Huyết mạch thật thú vị”, Diệp Thành sờ cằm, thông qua cơ thể người đó nhìn thấy ngoại tướng do lực huyết mạch hội tụ, trông kì dị như một con chuột.
“Thảo nào trông lại giống trộm”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm.
“Ngươi bị điên à? Làm gì mà cứ nhìn ta mãi”, điều khiến Diệp Thành bất ngờ là người xấu xí kia lại truyền âm cho hắn.
“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Ta đây đã từng thấy không gian ẩn trốn của Thiên Tông thế gia, lần trước tới đó trộm đồ suýt bị đánh chết”.
“Dám tới Thiên Tông thế gia để trộm đồ à, thú vị dấy”, Diệp Thành quan sát người này từ trên xuống dưới với vẻ đầy suy tư.
“Chúng ta không nhiều lời nữa, một câu thôi, ngươi cứu ta ra ngoài, ta trộm đồ giúp ngươi”, đôi mắt nhỏ của người kia nhìn Diệp Thành như phát sáng: “Trên đời này không có thứ gì mà ta không trộm được”.
“Thật không đó?”, Diệp Thành nhìn hắn ta với vẻ không tin.
“Ngươi coi thường ta đúng không? Ta là thánh trộm đấy”, người kia lắc đầu hất tóc, kiểu tóc ba tám bị hắn ta hất thành ba bảy, nếu không vì hai tay đang bị trói chắc chắn hắn ta sẽ còn dựng thẳng cổ áo.
“Ta thích biệt danh này”, Diệp Thành nhìn người này với vẻ đầy ẩn ý, ngươi là trộm mà còn tự hào thế à?
“Vậy nên tiềm năng của ta rất lớn đó, ta… Ơ này, sao lại đi rồi? Ta nói thật mà”.
“Ta không rảnh để nghe ngươi nói vớ vẩn”, Diệp Thành thẳng thừng bước đi, đầu không ngoảnh lại.
Sau đó tai hắn liên tục bị làm phiền, người kia cứ lải nhải luôn miệng, Diệp Thành đi tới đâu hắn ta truyền âm tới đó, Diệp Thành nghe mà đầu cứ ong ong.
Diệp Thành vẫn phớt lờ kẻ đó. Ngươi không nói ngươi là trộm còn đỡ, nhỡ đâu lão tử cứu ngươi ra ngoài, sau đó ngươi ngày ngày trộm đồ của lão tử, ngày ngày thêm phiền phức cho lão tử thì sao? Ai rảnh!
“Dựa theo bản toạ phỏng đoán, kẻ gài bẫy Thị Huyết Điện chắc chắn là người tam tông của Nam Sở”, đang đi, Diệp Thành bỗng nghe được một câu này.
Nghe thế, Diệp Thành vốn đang định nghiên cứu huyết mạch, vô thức quay đầu nhìn ông lão áo tím vẫn đang ung dung kể chuyện.
“Chắc ông già này đã rất lâu không ra ngoài rồi, ừm, hoặc không thì cũng là chưa tỉnh ngủ”, Diệp Thành xoa cằm, nhìn ông lão áo tím như nhìn kẻ ngốc. Mẹ nó, vẫn còn tam tông của Nam Sở, đó đã là chuyện của năm nào rồi?
“Ta nói này huynh đệ! Ngươi muốn hành động thì nhanh lên, nếu không thì mau rời đi, đừng đi qua đi lại trước mặt ta nữa được không?”, ở nơi không xa, người xấu xí đó lại truyền âm tới cho Diệp Thành.
“Ta phải nghiên cứu địa hình đã chứ!”, Diệp Thành chẳng hề để tâm, trong lòng đã hạ quyết tâm, cho dù cứu tên đó ra thì cũng phải buộc dây xích cho hắn, lỡ ngày nào đó bị trộm đồ thì sao?
Nói xong hắn trở tay rút kiếm Xích Tiêu ra, mục tiêu chính là ông lão áo tím vẫn đang thao thao bất tuyệt đó.
Ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên duy nhất trong Địa Cung, giải quyết ông ta xong, những người còn lại chỉ là chuyện nhỏ.
Điều hắn cần làm là nhanh chóng hạ gục toàn bộ đám người đó, bên ngoài Địa Cung vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn đang canh gác, đội hình của chúng vượt xa giới hạn mà hắn có thể chống lại được.
Vì vậy hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không rất có khả năng sẽ bị đánh hội đồng.
Bắt đầu thôi!
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt Diệp Thành, hắn đã chuẩn bị tung ra một chiêu tuyệt sát.
Nhưng khi hắn chuẩn bị giết ông lão áo tìm thì cánh cửa đá trong Địa Cung rung lên.
Ngay lập tức, cánh cửa đá mở ra, một ông lão mặc đồ đen bước vào, bên cạnh còn có một bóng dáng xinh đẹp đang bị trói.
Diệp Thành thấy vậy thì sửng sốt, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia, vẻ mặt hắn thay đổi liên tục.