Thấy Diệp Thành vẫn không muốn đánh, thần tử của Man Tộc mà vùi đầu xem túi đựng đồ, sau vài giây mới lấy ra một miếng tiên thiết lấp lánh ánh vàng kim từ bên trong, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.
Tiên thiết vừa xuất hiện, đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên như thể nhận ra tiên thiết là vật gì, hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng Hỗn Độn Thần Đỉnh của mình đang rung lên, có lẽ vì nó quá hưng phấn.
Không chỉ mắt hắn sáng lên mà cho dù là thần tử hay thần nữ, cho dù là Chuẩn Thánh hay Chuẩn Đế có mặt ở đây thì trong đôi mắt cũng hiện lên thần quang chói loá, đến cả Tửu Kiếm Tiên cũng không ngoại lệ.
“Nếu như ngươi thắng ta thì tiên thiết này chính là của ngươi”, thần tử Man tộc nói với ánh mắt đầy hi vọng.
“Thần tử, đây...”
“Ta muốn đánh với hắn”, đại thánh của Man tộc còn chưa nói xong thì đã bị thần tử Man tộc ngắt lời.
“Một cuộc tranh đấu mà thôi, có cần thiết ngươi phải trả cái giá như vậy không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Thần Tử Man Tộc.
“Chỉ là vật ngoài thân mà thôi”, Thần Tử Man Tộc để lộ ra hàm răng trắng sáng, “ta vẫn giữ câu nói đó, muốn đấu một trận đường đường chính chính với thánh thể, sao nào, ngươi có đánh hay không?”
“Đánh”, Diệp Thành bật cười, hắn vặn cổ, không phải hắn muốn tiên thiết vàng kim đó mà quan trọng nhất là hắn muốn có một cuộc giao chiến giữa Thần Tử Man Tộc và Hoang Cổ Thánh Thể.
“Được”, Thần Tử Man Tộc có khí thế thấy rõ, hắn vỗ vào mặt đất, lật người nhảy lên.
Đại Thánh của Man Tộc lần lượt thở dài, bọn họ không nói gì nữa mà quay người lui ra khỏi vị trí, Man tộc hiếu chiến, Thần Tử Man Tộc cũng vô cùng cao ngạo, bọn họ không muốn khiến hắn phải có chút hối tiếc nào.
Lại là một chiến đài mới, Diệp Thành đứng ở phía đông, Thần Tử Man Tộc đứng sừng sững ở phía tây.
Những người quan sát trận đấu đều ngồi thẳng dậy, đôi mắt loé sáng, bọn họ không quan tâm tới thắng thua, cái mà bọn họ quan tâm chính là trận đại chiến này chắc chắn sẽ đáng kinh ngạc hơn trận trước, đây chính là màn đối đầu đỉnh phong của lớp thanh niên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, phần trán của Thần Tử Man Tộc lại có thêm một đạo man văn cổ xưa, phần vai để trần cũng khắc phù văn, trên lớp da thịt ngăm ngăm kia hãy còn hiện lên từng đạo lôi điện đang giằng xé.
Khí huyết của hắn dồi dào như biển cả, mỗi một luồng khí huyết đều rất cường hãn, mỗi luồng đều nặng tựa núi non, không mang theo khí tức sát phạt, khả năng chiến đấu mạnh mẽ bá đạo, vừa bắt đầu đã sử dụng sức chiến đấu Đỉnh Phong.
Diệp Thành mỉm cười, hắn lại mở ma đạo, khí huyết hoàng kim sục sôi, thánh thể giống như được đúc ra từ hoàng kim vậy.
Diệp Thành cũng dùng tới sức chiến đấu đỉnh phong vả lại còn dốc hết sức của mình, Thần Tử Man Tộc và Thần Tử Phượng Hoàng không giống nhau, hắn thật sự muốn đánh với Diệp Thành một trận ra trò, không mang theo ân oán và không tiếc lấy ra một viên tiên thiết, cái tâm của hắn khiến Diệp Thành phải rung động.
Cũng chính vì điều này nên hắn mới không xuống nước và đây chính là thể hiện sự tôn trọng tối thiểu đối với Thần Tử Man Tộc.
Chiến!
Thần Tử Man Tộc gằn giọng, chân dẫm nát chiến đài, cuốn theo khí tức bá đạo xông lên, trong tay còn cầm theo gậy răng sói với lôi chớp quẩn quanh, một đòn cực mạnh vung vào hư không.
Diệp Thành không nói gì, hắn tay không sát phạt lên, kim quyền mang theo thánh quang đối chọi lại với đòn hung hiểm kia.
Tiếng lôi chớp xẹt qua, từng tấc trong không gian nứt lìa, gậy răng sói trong tay Thần Tử Man Tộc bị đánh bay đi, xương tay cũng theo đó mà nứt lìa, máu trào ra nhưng lại nhanh chóng hồi phục.
Lại nhìn sang Diệp Thành, bàn tay hắn cũng nhuốm đỏ máu, xương tay nứt lìa, thánh huyết bắn vọt trông hết sức choán mắt.
Được lắm!
Thần Tử Man Tộc bật cười sảng khoái, hắn không còn gậy răng sói trong tay nên cũng đành sát phạt lên với tay không, một chưởng tung ra cả một đạo man long màu vàng kim, man huyết tuôn trào.
Diệp Thành thuận thế xông lên, lấy đòn công phá mạnh mẽ để đáp lại, tay nắm càn khôn cùng hàng nghìn bí pháp như diễn biến âm dương, bát hoang chưởng, bôn lôi chưởng, huyền hoang ấn dung hợp thành hỗn độn.
Lại là một đòn đối đầu hung hãn, cả hai bị đẩy lùi về sau, Thần Tử Man Tộc đẫm máu, Diệp Thành cũng đẫm máu.
Chiến!
Sau hai tiếng gằn vang lên, cả hai người cùng lao về phía đối phương, chiến ý và khí huyết sục sôi.
Tiếng động mạnh vang lên dữ dội khiến cửu tiêu chấn động, cả hai người ra trận mà không hề có bất cứ thần binh trợ chiến bá đạo nào, một bên như chiến thần, một bên như man vương, chiến tới bá đạo thảm khốc.
Nhìn cảnh tượng tanh máu này, không ít người vô thức đứng dậy, trận đại chiến giữa thánh thể và Man Tử khốc liệt hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, bất cứ thần thông và bí pháp nào cũng đang hoá thnafh căn nguyên trong khi công phá, đây chính mà màn quyết đấu của hai loại đạo.
Các Đại Thánh của Dao Trì lại ra tay, bọn họ tế ra kết giới phòng hộ, xong xuôi thì không chờ đợi được nữa mà nhìn sang chiến đài thảm khốc, chiến đài lúc này đã nhuốm máu của thánh thể và Man Tử.
Lúc này không chỉ các tu sĩ trẻ mà đến cả các lão bối cũng không nhịn được mà xoa tay, bọn họ chỉ muốn xông lên chiến đấu, trận đại chiến giữa Diệp Thành và Thần Tử Man Tộc đã thiêu đốt ngọn lửa chiến đấu âm ỉ lâu nay trong con người họ, cho dù là đã già nhưng bọn họ cũng có lúc ngông cuồng như thời trẻ.
Khi tất cả mọi người đang sục sôi khí huyết thì chiến đài bị tàn phá kia nứt lìa, Diệp Thành và Thần Tử Man Tộc sát phạt về phía cửu tiêu, một người cuồn bạo háo chiến, một người khí thôn tính sơn hà, đấu đến mức trời long đất lở.
Diệp Thành càng đánh càng hăng, chiến ý vô địch, sát khí ngút trời, chiến long vàng kim lại tái hiện, từng quyển chưởng nhìn hết đỗi bình thường nhưng lại mang theo sự bá đạo vô song, máu tươi nhuốm đẫm Man Tử.
Thần Tử Man Tộc cũng chiến rất hăng, mái tóc đen suôn như thác đổ tắm trong máu, mỗi một giọt máu của hắn đều đan xen với chiến ý, đó là đạo vô địch của người Man.
Thời gian dần trôi, trận đại chiến của hai người đã kéo dài cả tám trăm hiệp, bọn họ lần lượt ngã giữa hư thiên.
Thánh thể của Diệp Thành đẫm máu, huyết cốt rụng rời, Thần Tử Man Tộc càng thảm hơn, thân thể mạnh mẽ bị tàn phế, cảnh tượng tanh máu khiến người xem nhìn mà bất giác lạnh người.
Thế nhưng trận đại chiến còn chưa chấm dứt thì hai người đã bò dậy tiếp tục công phạt, khí huyết tiêu hao không ít, phần tranh đấu càng thảm khốc hơn, ngươi một chưởng, ta một chưởng.
Cho tới khi màn đêm buông xuống thì trận quyết đấu đỉnh phong mới thật sự có kết quả phân định thắng bại.
Thần tử Man tộc thất bại, nằm sõng soài giữa hư vô với hình ảnh như một người đẫm máu và bật cười sảng khoái: “Đã quá, thật đã”.
“Ta chưa từng gặp một tên điên nào như ngươi”, Diệp Thành lảo đảo tay bóp nát đan dược trị thương, đẩy vào trong cơ thể của Thần Tử Man Tộc, “lão tử thề không đánh với ngươi nữa”.
“Vậy thì không được, rồi sẽ có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi”, Thần Tử Man Tộc toét miệng cười, phất tay nhét tiên thiết kia vào miệng Diệp Thành: “Ngươi thắng được ta thì nó chính là của ngươi rồi”.
“Con người ta trước nay chưa biết khách sáo là gì”, Diệp Thành nhét tiên thiết vào miệng, đây là món đồ tốt.
“Thần Tử”, Đại Thánh của Man tộc chạy tới, bọn họ lập tức lấy ra đan dược khiêng Thần Tử Man Tộc xuống khỏi chiến đài, không tỏ ra phẫn nộ như phía Đại Thánh của Phượng Hoàng Tộc, trước khi xuống chiến đài còn không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc: “Người của man tộc thua cũng phục”.
“Vẫn là tiền bối Man tộc hiểu lý lẽ”, Diệp Thành mỉm cười vừa nhét đan dược vào miệng vừa vô thức nhìn Phượng Hoàng Tộc: “Ngươi nhìn người ta mà xem”.
“Sớm muộn gì ta cũng cho ngươi mở mắt ra nhìn”, Đại Thánh của Phượng Hoàng Tộc hắng giọng lạnh lùng, sát khí đằng đằng.
“Đã nói là không báo thù rồi”, Diệp Thành chép miệng, nói rồi định nhảy xuống khỏi chiến đài.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp quay người thì một bóng hình như ma như quỷ xuất hiện trên chiến đài đã bị tàn phá, người đó tóc đen mượt, đôi mắt sáng như sao, đó chẳng phải là Thần Tử của Thần Tộc sao?
Thấy vậy, những người xem chiến trước đó còn chưa hết bàng hoàng đã đổ dồn mắt về bên này, “Thần Tử của Thần Tộc cũng muốn khiêu chiến với Hoang Cổ Thánh Thể sao? Cũng muốn tranh cao thấp sao?”
“Là ý gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Thần Tử Thần Tộc, giọng điệu không hề dễ chịu, quan trọng nhất đó là Thần Tử Thần tộc kia còn nhếch miệng cười, thậm chí là cười tôi độc.
“Hoang Cổ Thánh Thể, cùng cấp vô địch, bản thần tử không tin”, Thần Tử Thần tộc cười u ám: “Ngươi đánh bại được Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Man Tộc nhưng không biết có đánh lại được ta không?”
“Ta rất mệt, không có thời gian đánh với ngươi”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, nói rồi còn định quay người đi.
“Huyết mạch thánh thể mà lại như con rùa rụt đầu sao?”, Diệp Thành còn chưa quay đi hẳn thì đã nghe thấy lời nói đầy khiêu khích của Thần Tử Thần Tộc, giọng điệu rõ ràng mang theo sự ngông cuồng và khinh bỉ.