Sau đó, Diệp Thành và đạo thân của hắn không còn kiêng dè gì nữa, lúc đầu là cướp có chủ đích, về sau thì cướp trắng trợn, gặp người là cướp, cướp xong thì đi, dù sao mạo danh Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng nên hắn càng chẳng phải kiêng dè ai.
Kết quả là, trong thế giới hố thần rộng lớn, đâu đâu cũng thấy những người bị đánh mặt mũi bầm dập, sưng vù, hơn nữa tất cả bảo bối, thậm chí là đồ trang sức đeo trên người đều bị cướp sạch.
“Hoắc Tôn, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại cướp của chúng ta?”, không biết đến lúc nào, một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp hố thần.
“Cơ Tuyết Băng, chúng ta không động đến cô, sao cô lại cướp của chúng ta?”, sau đó lại có một giọng nói như vậy vang lên.
Hả?
Khi nghe thấy lời này, Hoắc Tôn đang tìm bảo bối chợt giận tím mặt, hắn ta thông minh nhường nào, sao lại không nghĩ ra có người đang gài bẫy hãm hại mình, có người đang cố ý đổ tội lên đầu hắn.
Khi nghe thấy câu này, Cơ Tuyết Băng đang đưa nhóm Hoa Vân đi tìm bảo bối cũng chợt cau mày.
“Đúng là ực hiếp người quá đáng”.
“Ỷ vào thực lực mạnh mà bắt nạt người khác, đúng là quá đáng”.
Nơi nào cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi căm hận, tiếng oán trách vang lên khắp nơi.
“Là kẻ nào? Cút ra đây”, không tìm thấy người gây chuyện, Hoắc Tôn nổi giận đùng đùng.
Hơn nữa, suốt đường đi đều nghe thấy những lời chửi mắng này, hắn ta lại càng không kìm nén được lửa giận trong lòng nên đành trút lên người khác, vì thế cả chặng đường, số người bị hắn ta giết không hề ít.
Tuy nhiên, trong mắt người khác, hành vi đó của hắn ta lại là thẹn quá hoá giận, muốn giết người diệt khẩu, vì thế mọi người lại càng khẳng định hắn ta chính là hung thủ.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đang đi tìm Diệp Thành khắp hố thần nhưng không thấy, cô ta không có phản ứng gì, nhưng phía Hoa Vân nghe tiếng chửi rủa này thì không nhịn được ra tay, càng làm thế mọi người càng oán hận hơn.
Lúc này, Diệp Thành đang ngồi xổm trong không gian hư vô, thích thú tận hưởng tất cả những chuyện này.
“Nhanh lên đi, ta cảm thấy hố thần sắp sụp đổ rồi”, Tiểu Linh Oa ngẩng đầu nhìn lên khoảng không.
“Lẽ nào là do mình đã hấp thu căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể sao? Nó là động lực chính để chống đỡ hố thần, vì thế thời gian mở của hố thần lần này sẽ giảm đi rất nhiều, có lẽ từ nay sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Vậy mình phải mau lên thôi”, Diệp Thành vội vàng đứng dậy: “Phải lấy hết chữ vàng trên người đám người kia, không bỏ sót chữ nào, nếu ra khỏi hố thần, đất trời rộng lớn như vậy lão tử phải đi đâu tìm bọn họ?”
A!
A!
Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục, tốc độ của hai người cực nhanh, cứ hạ gục được một người là lại đi tìm người khác ngay, hơn nữa chỉ chuyên chọn những người có thực lực mạnh để ra tay, như vậy sẽ thu thập được nhiều hơn!
Kết quả là, trong thế giới hố thần rộng lớn, đâu đâu cũng thấy những người bị đánh mặt mũi bầm dập, sưng vù, hơn nữa tất cả bảo bối, thậm chí là đồ trang sức đeo trên người đều bị cướp sạch.
“Hoắc Tôn, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại cướp của chúng ta?”, không biết đến lúc nào, một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp hố thần.
“Cơ Tuyết Băng, chúng ta không động đến cô, sao cô lại cướp của chúng ta?”, sau đó lại có một giọng nói như vậy vang lên.
Hả?
Khi nghe thấy lời này, Hoắc Tôn đang tìm bảo bối chợt giận tím mặt, hắn ta thông minh nhường nào, sao lại không nghĩ ra có người đang gài bẫy hãm hại mình, có người đang cố ý đổ tội lên đầu hắn.
Khi nghe thấy câu này, Cơ Tuyết Băng đang đưa nhóm Hoa Vân đi tìm bảo bối cũng chợt cau mày.
“Đúng là ực hiếp người quá đáng”.
“Ỷ vào thực lực mạnh mà bắt nạt người khác, đúng là quá đáng”.
Nơi nào cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi căm hận, tiếng oán trách vang lên khắp nơi.
“Là kẻ nào? Cút ra đây”, không tìm thấy người gây chuyện, Hoắc Tôn nổi giận đùng đùng.
Hơn nữa, suốt đường đi đều nghe thấy những lời chửi mắng này, hắn ta lại càng không kìm nén được lửa giận trong lòng nên đành trút lên người khác, vì thế cả chặng đường, số người bị hắn ta giết không hề ít.
Tuy nhiên, trong mắt người khác, hành vi đó của hắn ta lại là thẹn quá hoá giận, muốn giết người diệt khẩu, vì thế mọi người lại càng khẳng định hắn ta chính là hung thủ.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đang đi tìm Diệp Thành khắp hố thần nhưng không thấy, cô ta không có phản ứng gì, nhưng phía Hoa Vân nghe tiếng chửi rủa này thì không nhịn được ra tay, càng làm thế mọi người càng oán hận hơn.
Lúc này, Diệp Thành đang ngồi xổm trong không gian hư vô, thích thú tận hưởng tất cả những chuyện này.
“Nhanh lên đi, ta cảm thấy hố thần sắp sụp đổ rồi”, Tiểu Linh Oa ngẩng đầu nhìn lên khoảng không.
“Lẽ nào là do mình đã hấp thu căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể sao? Nó là động lực chính để chống đỡ hố thần, vì thế thời gian mở của hố thần lần này sẽ giảm đi rất nhiều, có lẽ từ nay sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Vậy mình phải mau lên thôi”, Diệp Thành vội vàng đứng dậy: “Phải lấy hết chữ vàng trên người đám người kia, không bỏ sót chữ nào, nếu ra khỏi hố thần, đất trời rộng lớn như vậy lão tử phải đi đâu tìm bọn họ?”
A!
A!
Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục, tốc độ của hai người cực nhanh, cứ hạ gục được một người là lại đi tìm người khác ngay, hơn nữa chỉ chuyên chọn những người có thực lực mạnh để ra tay, như vậy sẽ thu thập được nhiều hơn!