“Có phải hay không thì tới đó là biết”, Diệp Thành thu tay và căn nguyên thánh thể về, hắn đã tôi luyện huyết mạch xong xuôi cho Hạo Thiên Huyền Chấn và may mắn giúp ông ta tiến giới tới Chuẩn Thánh.
“Đó là Mặc Uyên thì chúng ta...”
“Cứu ta với”, Tiểu Linh Oa còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng kêu thất thanh từ xa.
Nghe vậy, cả ba người vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy ở vùng trời phía xa có một con lừa đang hối hả chạy tới, mặc dù thân hình không hề nhỏ nhưng cơ thể lại hết sức thảm hại, trông bộ dạng thì đúng là bị người ta truy sát.
Thấy con lừa này, Hạo Thiên Huyền Chấn và Tiểu Linh Oa không nói gì, chỉ có Diệp Thành là nhướng mày vì hắn biết con lừa bị truy sát kia, đó chẳng phải là Kì Vương sao?
Trước đó Kì Vương đi cùng hắn nhưng vì giữa đường nghe tới đại danh của Bái Nguyệt Thần Giáo nên bỏ chạy, điều khiến hắn bất ngờ đó là con lừa này lại tới Huyền Hoang Đại Lục, vả lại còn vô tình gặp lại nhau.
Lại nhìn người truy sát Kì Vương, chính là ba lão già mặc áo đen, áo trắng và áo tím, tu vi không hề thấp, một Thánh Nhân hai Chuẩn Thánh, đều mặc đạo bào của Thái Thanh Cung, người nào người nấy sát khí ngút trời.
“Con lừa kia có chí tiến thủ”, Tiểu Linh Oa xoa cằm, vẻ mặt ý tứ: “Theo như ta tính thì con lừa này đã trộm bảo bối của Thái Thanh Cung nên mới bị truy sát”.
“Trước đó nghe danh của Bái Nguyệt Thần Giáo nên sợ hãi bỏ chạy, giờ đến Huyền Hoang Đại Lục lại dám trộm bảo vật của Thái Thanh Cung, cái gan cũng không vừa”, Diệp Thành xuýt xoa, “đúng là đã đánh giá ngươi cao rồi”.
“Huyết mạch thật dị thường”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm giọng, “bên trong cơ thể có sức mạnh thần bí”.
“Kế thừa huyết mạch của Kì Lân, vả lại còn là Kì Lân Hoàng tộc bá đạo”, Tiểu Linh Oa gãi tai như có thể nhìn ra được sự bất phàm trong huyết mạch của Kì Vương dù cách đó cả tinh không vạn trượng.
“Đi thôi”, Diệp Thành lập tức quay người, hắn không định ra tay cứu giúp, cũng không rảnh, mặc dù Kì Vương là cấp bậc Chuẩn Thánh nhưng thủ đoạn tự bảo vệ cũng rất nhiều, ai quan tâm thì quan tâm, còn hắn thì không.
“Đi thôi”, Tiểu Linh Oa và Hạo Thiên Huyền Chấn lần lượt đi theo, bọn họ muốn đi Đông Thiên cổ thành tìm Mặc Uyên.
“Ừm?”, vừa bước ra được hai bước thì Diệp Thành liền dừng chân, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kì Vương với thân hình thảm hại, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cái chuông lục lạc đeo ở cổ nó.
“Nhìn gì vậy? Đi thôi”, thấy Diệp Thành dừng chân, Tiểu Linh Oa tỏ ra phiền hà thúc giục.
“Có người chuyển kiếp”, Diệp Thành tính toán, tiên nhãn mửo ra, hắn nhìn xuyên qua lục lạc đeo ở cổ Kì Vương, đó là pháp khí trữ vật, bên trong có một cây tiên thảo, chính là người chuyển kiếp.
“Không phải ngươi định nói với ta con lừa đó là người chuyển kiếp chứ?”, Tiểu Linh Oa tỏ ra khó hiểu liếc nhìn Diệp Thành, đến cả Hạo Thiên Huyền Chấn cũng đảo mắt về bên này nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu.
Diệp Thành mỉm cười không trả lời, hắn bay vào thương không, cứ thế bay về phía hư thiên mà Kì Vương đứng, Diệp Thành không nói lời nào lập tức huyễn hoá ra bàn tay khổng lồ vung ra.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng động mạnh vang lên, mây và khó cuộn trào, một Thánh Nhân và hai Chuẩn Thánh của Thái Thanh Cung lập tức bay đi, và ngoài bọn họ ra thì còn có cả Kì Vương cùng bay đi nữa.
Vì bị đánh bất ngờ nên tiếng kêu la vang lên khắp trời, Kì Vương khi thấy Diệp Thành thì thẫn thờ: “Mẹ kiếp, ngươi chui ở đâu ra vậy?”
“Lần này đi tới Thái Thanh Cung lại trộm được không ít đồ chứ gì?”, Diệp Thành nhìn Kì Vương với khuôn mặt đầy hứng thú.
“Nói gì thế chứ, là ta nhặt được mà”, Kì Vương lắc đầu, nói rồi còn không quên lôi chuông lục lạc của mình ra vì nó nhận ra ánh mắt Diệp Thành nhìn chuông lục lạc của mình có phần bất thường.