“Không nói tới nhà Sất Vân nữa, nói về Mạc Phong đi”, Chu Ngạo mỉm cười, “hắn là người chuyển kiếp của Đại Sở, có lẽ muội đã từng nghe nói, chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, hậu nhân của Quảng Long tiền bối: Hoa Vân”.
“Đây...”, Nguyệt Trì Huân thẫn thờ.
“Lần này ra ngoài để tìm hắn, Diệp Thành vẫn chưa mở phong ấn tiền kiếp cho hắn, chúng ta cũng coi như cùng quê hương, nếu như hắn...ừm?” Chu Ngạo nói rồi vô thức nhìn sang Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Chỉ thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên kịch liệt, có ánh sáng chiếu rọi tứ phương.
Tiếp đó, một đạo thần mang rực rỡ xuyên lên thiên tiêu, hiện lên vô cùng choán mắt trong hố đen không gian.
Đột phá rồi?
Nguyệt Trì Huân hỏi thăm dò.
Còn một chút nữa!
Chu Ngạo hít vào một hơi thật sâu.
Gừ!
Tiếng rồng gầm vang lên, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh có một con thần long màu vàng kim bay ra, bay thẳng lên bên trên của hổ đen, trông nó còn choán mắt hơn cả thần mang trước đó, mỗi một lớp vảy rồng đều loé lên tiên quang.
Uy lực mạnh quá!
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân lần lượt ngẩng đầu, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.
Gừ! Gừ!
Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, vang vọng khắp hố đen không gian u tịch, đó là thần long mà Diệp Thành và đạo đã dung hoà mà hoá thành, có điều đúng như Chu Ngạo nói, hắn vẫn chưa chính thức bước vào cảnh giới Hoàng, vẫn còn thiếu chút nữa.
Giúp hắn!
Chu Ngạo không nghĩ gì nhiều, tay hắn hiện ra một cái túi đựng đồ, nguyên thạch chất thành núi, đan dược bay rợp trời.
Nguyệt Trì Huân cũng vậy, cô lấy ra nguyên thạch và đan dược mang tới đây.
Túi đựng đồ của Diệp Thành nổ tung, từng viên nguyên thạch chất thành núi lấp lánh như vì sao.
Gừ!
Tiếng rồng gầm vang vọng, thần long mà Diệp Thành và đạo dung hoà với nhau bay khắp cửu thiên, nguyên thạch và đan dược vỡ ra, tinh nguyên len lỏi ra ngoài được hắn hấp thu trọn vẹn, giúp hắn vượt qua bước khó khăn cuối cùng.
Hự!
Giữa hư không như có gì đó nứt vỡ, Diệp Thành đã phá vỡ ranh giới để đột phá lên tới cảnh giới Hoàng!
Phong!
Tiếp đó là tiếng hắng giọng của Diệp Thành, hắn đã phong thiên kiếp của bản thân lại.
Thiên kiếp chính là thần phạt của trời cao, thiên kiếp của Hoang Cổ Thánh Thể vô cùng bá đạo, không thể lãng phí ở đây được.
Vả lại cảnh giới Hoàng là một cửa ải lớn, không phải thiên kiếp Chuẩn Thánh nào cũng có thể so bì, nó nhất định còn bá đạo hơn cả thiên kiếp thần phạt và đáng sợ hơn so với tưởng tượng, rồi một ngày nào đó, nếu như gặp thời điểm thích hợp nó có thể tế sống cả một Thánh Nhân.
Diệp Thành bay xuống hoá về hình người, trên người vẫn còn vang vọng từng tiếng rồng gầm.
Hắn thu lại thần hoa, lại một lần nữa trở lại nguyên trạng giống như một người phàm, đôi mắt xa xăm như giếng sâu không một gợn sóng, chẳng khác gì mang theo vạn vật của thiên địa, mặc dù hết đỗi bình thường nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu.
“Tạo hoá”, Chu Ngạo tiến lên trước, tung một chưởng về phía Diệp Thành.
“Niềm vui bất ngờ”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Đệ của hiện tại có tư cách đối đầu với cả Thánh Nhân rồi” Chu Ngạo dự đoán.
“Đương nhiên là có rồi, có điều cũng chỉ là đối đầu thôi, muốn diệt một Thánh Nhân còn phải trả cái giá bằng máu, đệ và Thánh Nhân từng giao đấu, đó là sự tồn thại siêu thoát thế ngoại, vô cùng khó giết”.
“Chúng ta không phải tới tinh vực khác để lánh nạn nữa phải không?”, Nguyệt Trì Huân hỏi.
“Xem thế nào đã, trước tiên phải đi tìm Hoa Vân đã”, Diệp Thành mỉm cười.
“Vậy thì đi thôi”.
“Đợi đã, đi làm một mẻ nữa”, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng sáng, hắn khoác lên mình lớp hắc bào, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức trong cơ thể, sau đó quay người bước ra khỏi hố đen không gian.
Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân mỉm cười, bọn họ thầm nhủ Minh Vương Tông lại gặp nạn rồi.
Diệp Thành với tu vi Chuẩn Hoàng có thể đại náo cả Minh Vương Tông huống hồ hiện tại hắn đã đạt tới tu vi cảnh giới Hoàng, có khả năng chiến đấu ngang bằng với Thánh Nhân, mặc dù Minh Vương Tông có một Thánh Nhân và chín Chuẩn Thánh nhưng cũng chẳng thể làm gì hắn.
Diệp Thành hiện thân, vẫn là căn phòng mới của thần tử Quỷ Vương, lúc này căn phòng đã là một đống hoang tàn.
Phòng mới không tồi!
Diệp Thành ho hắng như nhớ lại sự việc trước đó với thần tử Minh Vương, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó trong lòng hắn không khỏi kích động.
Diệp Thành thu lại ánh mắt quay người bay vào hố đen không gian và không quên đảo mắt nhìn Minh Vương Tông đổ nát.
Đây là kiệt tác của hắn, cướp bóc không hề nương tay, dù sao cũng không phải là người một nhà, cứ diệt đến cùng thôi, một tiên sơn đang yên lành mà giờ bị tàn phá tan hoang, không ngóc ngách nào yên ổn.
Người của Minh Vương Tông không nhàn rỗi, lúc này bọn họ đang bận rộn xây lại tiên sơn và đình đài, mặt mày ai nấy vô cùng khó coi.
Giết! Giết! Giết!
Đang nhìn thì từ một phương vang lên tiếng gào thét như chó điên kéo theo sự chú ý của Diệp Thành.
Đó là một địa cung đã bị tổn hại nặng nề, còn người gào thét đương nhiên là thần tử Minh Vương sau khi đã tỉnh lại, mặt mày hắn tôi độc như ác ma, trông nổi bật giữa địa cung tăm tối.
Kẻ ta tìm là ngươi!
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cứ thế sát phạt vào địa cung.