Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhược Hi?

Diệp Thành đờ đẫn lẩm bẩm, hắn vặn cổ nhìn đôi mắt long lanh kia.

Cô bé vẫn ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ trong sáng.

Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo, hắn ôm cô bé vào lòng.

Không biết từ bao giờ cô bé mới dựa vào lòng Diệp Thành mà ngủ thiếp đi, chốc chốc lại dụi dụi đầu vào Diệp Thành, trong màn đêm yên tĩnh, thi thoảng cô bé lại nằm mơ và gọi mẹ.

Bên ngoài gió tuyết vẫn thổi mịt mờ, trên đại địa, ngôi miếu cũ này lại trở thành nơi duy nhất ấm áp.

Trong đêm đen, Diệp Thành dựa vào trụ đá chìm vào giấc ngủ.

Lúc này mái tóc hắn đã bạc trắng, khoé miệng râu ria mọc lởm chởm, khuôn mặt già nua hốc hác, y phục rách rưới tả tơi trông giống như một kẻ ăn mày hành khất, ai có thể ngờ nổi đây chính là Thánh Chủ Thiên Đình.

“Công chúa, nơi này có một cái miễu cũ”, bên ngoài căn miếu cũ kĩ chợt vang lên giọng nói này.

“Gió tuyết to quá, chúng ta lánh tạm ở đây đã”, ngay sau đó liền có giọng nữ trong trẻo vang lên.

Không lâu sau đó, cánh cửa của ngôi miếu cũ kĩ liền bị đẩy ra, gió tuyết trắng toát thổi bạt tới, một người mặc áo lông vũ bước vào, đây là một thư sinh hoặc có thể nói là một thư sinh nữ giả trang nam.

Phía sau cô còn có vài người mặc y phục đen, người nào người nấy tay cầm binh khí, toàn thân có luồng khí lạnh băng, còn lạnh hơn cả gió tuyết.

“Có người?”, một người mặc y phục đen thẫn thờ nhìn đống lửa, ánh mắt lúc này mới dừng lại ở Diệp Thành và Nhược Hi đang ngủ say.

“Đóng cửa lại đi, đứa trẻ sẽ lạnh”, Diệp Thành bị đánh thức, hắn mở đôi mắt đờ đẫn, giọng nói khản đặc.

“To gan, ngươi có biết…”

“Lui xuống”, người mặc y phục đen kia còn chưa nói xong đã bị nữ tử mặc áo lông vũ ngắt lời.

“Công chúa, đây…”

“Lui xuống”, nữ tử kia nói rồi nhấc chân bước đi, ánh mắt nhìn Diệp Thành, cô quỳ gối giơ tay ra thăm dò, bàn tay vén mái tóc bạc trắng rối bời đang che lấp một nửa khuôn mặt Diệp Thành.

“Đúng…đúng là huynh rồi”, sau khi khuôn mặt mỏi mệt kia hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt của nữ tử chợt nhoà đi.

Diệp Thành ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn, hắn nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù khuôn mặt đó quen thuộc nhưng trong kí ức vụn vỡ của hắn, hắn không hề tìm nổi bất cứ kí ức nào liên quan đến cô.

“Cô là ai?”, Diệp Thành vẫn lên tiếng với giọng nói khàn khàn.

“Ta là Liễu Như Yên đây”, nữ tử kia nắm chặt hai bên vai Diệp Thành, đôi mắt nhoà nước, “huynh còn nhớ ta không?”

“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Sao huynh lại có thể…”

“Công chúa, thần trí của người này hình như không được bình thường”, phía sau, một người mặc y phục đen lên tiếng nhắc nhở.

“Thần trí không bình thường?”, Liễu Như Yên sững người, cô nhìn biểu cảm đờ đẫn đó của Diệp Thành rồi lại nhìn mái tóc bạc rối bời, y phục tả tơi, râu ria lởm chởm, đây đâu phải là một vị tiên mà trước kia làm loạn cửu tiêu.

“Sao huynh lại thành ra thế này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Liễu Như Yên ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã làm ướt mái tóc bạc của hắn.

Thấy vậy, mấy người mặc y phục đen lần lượt ho hắng, bọn họ bất giác quay người đi.

Cảnh tượng đêm nay thực sự khiến bọn họ phải bất ngờ, công chúa khai quốc của bọn họ trước nay lạnh lùng băng giá, đặc biệt luôn giữ thái độ lạnh lùng với nam nhi, nào ai ngờ lại thân thiết với một kẻ thần trí không bình thường, lại giống như một tên ăn mày hành khất như vậy.

Bên trong căn miếu tồi tàn lại lần nữa chìm vào yên lặng.

Diệp Thành vẫn ngây dại như vậy, mặc cho Liễu Như Yên ôm mình vào lòng còn Tiểu Nhược Hi trong lòng hắn đã mở mắt chớp mắt nhìn Liễu Như Yên.

Mấy người mặc y phục đen chốc chốc lại nhìn lén nhưng vẻ mặt đều rất kì quái, một công chúa, một tên ăn mày hành khất, một cô nhóc, cảnh tượng này sao lại trông giống như một gia đình có ba người thế nhỉ?

Lấy cây đàn lại đây cho ta!

Không biết từ bao giờ bên trong căn miếu mới vang lên giọng nói của Liễu Như Yên.

Không lâu sau đó, bên trong căn miếu lại vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trong như nước chảy róc rách khiến cho những cơn gió tuyết bên ngoài kia chợt nhẹ nhàng đi nhiều.

Lúc này, Diệp Thành với vẻ mặt đờ đẫn ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn của hắn lần đầu hiện lên ánh sáng, ánh sáng đó dần dần lan toả nhờ những tiếng đàn của Liễu Như Yên.

Hắn bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt hướng từ những người mặc y phục đen sang Liễu Như Yên rồi lại từ Liễu Như Yên nhìn sang Tiểu Nhược Hi trong lòng.

“Đây là đâu?”, giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nhìn Liễu Như Yên đang gảy đàn, “sao ta lại ở đây?”

“Huynh…”, Liễu Như Yên thẫn thờ, cô vội đứng dậy, trong đôi mắt rõ vẻ mừng rỡ: “Huynh đã nhớ lại rồi sao?”

“Nhớ lại”, tiếng đàn ngưng bặt, Diệp Thành lắc lắc đầu, đôi mắt trước đó tỉnh táo thì lúc này lại đờ đẫn, vẻ mặt hắn lại lần nữa trở nên vô hồn.

“Đây…”, Liễu Như Yên vừa đứng dậy còn chưa bước đi thì lại thẫn thờ tại chỗ.

“Tên này đúng là có bệnh”, vài người mặc y phục đen lên tiếng.

“Ngươi nói gì?”, Liễu Như Yên quay đầu sang, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không chút biểu cảm.

“Công chúa xin người thứ tội, xin công chúa bớt giận”, mấy người kia lập tức quỳ xuống đất, “ý…ý của thần là hắn có phản ứng với tiếng đàn của công chúa”.

“Tiếng đàn?”, Liễu Như Yên cau mày, cô lại vội ngồi xuống gảy đàn, gảy lại khúc đàn ban nãy.

Liễu Như Yên chăm chú quán sát thì thấy Diệp Thành vừa đờ đẫn lại trở nên tỉnh táo sau khi tiếng đàn vang lên. Hắn đưa mắt nhìn quanh như vừa rồi, đến cả lời nói cũng nói y hệt ban nãy.

Lần này, Liễu Như Yên không ngừng gảy đàn, cô nhìn Diệp Thành thăm dò: “Có phải huynh có bệnh gì không?”

“Cô đang mắng ta sao?”, Diệp Thành lên tiếng vẫn đưa mắt nhìn tứ phương.

“Không, không, ta không có ý này”.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Tiểu Nhược Hi trong lòng rồi mới nhìn sang Liễu Như Yên: “Còn nữa, vì sao cô lại ở đây?”

“Đây…”, Liễu Như Yên hé miệng nhưng không biết phải trả lời làm sao.

“Nơi này là nước Nam Triệu”, một người mặc y phục đen trả lời thay cho Liễu Như Yên, “vị trước mặt ngươi là công chúa khai quốc của nước Nam Triệu, công chúa xuất cung đi tìm hiểu đời sống nhân dân, trên đường đi gặp gió tuyết nên mới dừng chân ở đây, còn ngươi, chúng ta thực sự không biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, nhưng điều chắc chắn là đầu ngươi hình như không được bình thường, ừm, nói chính xác hơn thì ngươi bị mất trí nhớ”.

“Mất trí nhớ?”, sau khi nghe người này nói, Diệp Thành vẫn ngó lơ phần nửa đầu lời nói nhưng sau khi nghe tới mất trí nhớ thì hắn chợt ngỡ ngàng.

Diệp Thành bất giác day trán, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây thì quả thực hắn cảm thấy khó hiểu bởi những phần kí ức không liền mạch, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy mình đã quên đi gì đó.

“Công chúa đang gảy đàn thì ngươi mới tỉnh táo”, người mặc y phục đen kia lại lên tiếng.

“Ý của ngươi là nếu cô ấy không gảy đàn thì ta sẽ rơi vào trạng thái mất trí nhớ sao?”, Diệp Thành nhìn người kia.

“Không thể phủ nhận đầu óc của ngươi hiện giờ rất sáng suốt”, người kia gãi tai đáp.

“Hắn nói đúng đấy”, Liễu Như Yên lên tiếng, “trước đó huynh giống như một thi thể vô hồn, huynh không nhớ ta, cũng không nhớ mình là ai, chỉ cần ta ngừng gảy đàn thì huynh lại lần nữa rơi vào trạng thái đó”.

“Vậy thì không được ngừng gảy đàn”, Diệp Thành vẫn day trán hình như hắn nhớ ra gì đó, mọi thứ giống như một giấc mộng, vừa tỉnh lại thì hắn đã từ Vân Nhược Cốc ngủ say tới cái miếu hoang này rồi.

“Ba đạo thân bị trảm, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng chìm vào ngủ say”, ánh mắt Diệp Thành loé lên tia sáng, hắn nhớ cảnh tượng cuối cùng ở Vân Nhược Cốc nhưng hiện giờ nghĩ lại thì đó hình như là sự việc xảy ra cách đây rất lâu rồi.

“Tính từ đêm nay thì đã trôi qua rất lâu từ ngày chúng ta gặp mặt lần cuối rồi”, Diệp Thành nhìn Liễu Như Yên.

“Gần ba năm”.

“Ba…ba năm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK