Có điều dù ở khoảng cách vài trăm trượng nhưng Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hằn học của rất nhiều người như Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí, sắc mặt hai tên tối sầm cả lại.
Điều khiến hắn bất ngờ đó là đôi mắt của Thánh Tử Huyết Linh kia và Âm Dương Thánh Tử rõ vẻ khó chịu, chốc chốc lại nhìn hắn đầy u ám.
“Ta đâu có làm gì các ngươi chứ?”, Diệp Thành bĩu môi nhìn sang hướng khác, đó chính là nơi có sát khí đằng đằng mà hắn có thể cảm nhận được, và không cần nói cũng biết chính là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện.
Vốn dĩ trông hắn đủ thảm hại rồi, lại thêm khuôn mặt hung tợn và nụ cười tôi độc kia cũng như ánh mắt khát máu, rõ ràng khiến người ta phải rùng rợn.
“Ta có mối thù giết cha với ngươi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn có thể cảm nhận Huyết Đồng với mình như có thù hận sâu nặng, mỗi lần tên kia nhìn hắn đều mang theo sát khí đằng đằng.
“Ta nói này Đan Thánh, có thể nể mặt ta uống chén này không?”, phía này, Gia Cát Vũ cười xoà.
“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành bĩu môi, hắn chạy tới.
“Giờ ngươi sống khác xưa rồi”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Gia Cát Vũ đã tặc lưỡi nói.
“Con thà sống một cuộc sống bình thường còn hơn”, Diệp Thành cầm lấy một quả linh quả cắn một miếng rồi lại nhớ tới chuyện mà mình không muốn nhắc đến. Nếu không phải khi ở trận so tài tam tông hắn quá nổi bật thì có lẽ cũng sẽ không kéo theo hoạ diệt thân thế này.
Cho nên lần này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mưu cao hơn trước, hắn cũng học được sự thông minh của bọn họ, không chỉ che giấu thân phận thành công mà còn có thể lôi ra một gia tộc với tên Hạo Thiên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ cần mấy người phía Từ Phúc không nói thì những người khác cũng không biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành.
“Tiểu tử, ta có thể coi là sư phụ của ngươi, nào, uống với sư phụ một chén”, phía này, Từ Phúc cũng nâng chén vả lại tâm trạng còn rất hồ hởi.
“Con nhất định phải uống rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
“Diệp Thành, hôm nay chúng ta phải đi rồi, ngươi có tới Đông Nhạc thăm ta không?”, vừa đặt chén rượu xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lên tiếng và tỏ vẻ không giống như trước kia, đôi mắt cô nheo lại, đôi môi khẽ mím, tay bấm vạt áo.
“Ta tới thì cha cô không sẽ không đánh ta chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói.
“Sẽ đánh chứ”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, nói rồi còn không quên lườm Diệp Thành.
“Vậy…vậy ta không đi nữa”.
“Không đi cũng phải đi”.
“Ngọc Nhi”, đúng lúc này có lão già đi tới, hai người này chính là luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn và Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, cả hai người hành lễ với Gia Cát Vũ trước rồi chào hỏi Từ Phúc và tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, nói: “Tiểu hữu, nếu có dịp tới Đông Nhạc, xin tiểu hữu để nhà Thượng Quan ta tiếp đãi”.
Bích Du cũng đứng dậy nhưng chỉ mím môi, cô trầm lắng hơn Thượng Quan Ngọc Nhi nhiều, chỉ khẽ cười với Diệp Thành: “Hi vọng gặp lại”.
“Nhất định, nhất định rồi”, Diệp Thành gật đầu cười đáp.
Haiz!
Điều khiến hắn bất ngờ đó là đôi mắt của Thánh Tử Huyết Linh kia và Âm Dương Thánh Tử rõ vẻ khó chịu, chốc chốc lại nhìn hắn đầy u ám.
“Ta đâu có làm gì các ngươi chứ?”, Diệp Thành bĩu môi nhìn sang hướng khác, đó chính là nơi có sát khí đằng đằng mà hắn có thể cảm nhận được, và không cần nói cũng biết chính là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện.
Vốn dĩ trông hắn đủ thảm hại rồi, lại thêm khuôn mặt hung tợn và nụ cười tôi độc kia cũng như ánh mắt khát máu, rõ ràng khiến người ta phải rùng rợn.
“Ta có mối thù giết cha với ngươi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn có thể cảm nhận Huyết Đồng với mình như có thù hận sâu nặng, mỗi lần tên kia nhìn hắn đều mang theo sát khí đằng đằng.
“Ta nói này Đan Thánh, có thể nể mặt ta uống chén này không?”, phía này, Gia Cát Vũ cười xoà.
“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành bĩu môi, hắn chạy tới.
“Giờ ngươi sống khác xưa rồi”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Gia Cát Vũ đã tặc lưỡi nói.
“Con thà sống một cuộc sống bình thường còn hơn”, Diệp Thành cầm lấy một quả linh quả cắn một miếng rồi lại nhớ tới chuyện mà mình không muốn nhắc đến. Nếu không phải khi ở trận so tài tam tông hắn quá nổi bật thì có lẽ cũng sẽ không kéo theo hoạ diệt thân thế này.
Cho nên lần này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mưu cao hơn trước, hắn cũng học được sự thông minh của bọn họ, không chỉ che giấu thân phận thành công mà còn có thể lôi ra một gia tộc với tên Hạo Thiên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ cần mấy người phía Từ Phúc không nói thì những người khác cũng không biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành.
“Tiểu tử, ta có thể coi là sư phụ của ngươi, nào, uống với sư phụ một chén”, phía này, Từ Phúc cũng nâng chén vả lại tâm trạng còn rất hồ hởi.
“Con nhất định phải uống rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
“Diệp Thành, hôm nay chúng ta phải đi rồi, ngươi có tới Đông Nhạc thăm ta không?”, vừa đặt chén rượu xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lên tiếng và tỏ vẻ không giống như trước kia, đôi mắt cô nheo lại, đôi môi khẽ mím, tay bấm vạt áo.
“Ta tới thì cha cô không sẽ không đánh ta chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói.
“Sẽ đánh chứ”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, nói rồi còn không quên lườm Diệp Thành.
“Vậy…vậy ta không đi nữa”.
“Không đi cũng phải đi”.
“Ngọc Nhi”, đúng lúc này có lão già đi tới, hai người này chính là luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn và Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, cả hai người hành lễ với Gia Cát Vũ trước rồi chào hỏi Từ Phúc và tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, nói: “Tiểu hữu, nếu có dịp tới Đông Nhạc, xin tiểu hữu để nhà Thượng Quan ta tiếp đãi”.
Bích Du cũng đứng dậy nhưng chỉ mím môi, cô trầm lắng hơn Thượng Quan Ngọc Nhi nhiều, chỉ khẽ cười với Diệp Thành: “Hi vọng gặp lại”.
“Nhất định, nhất định rồi”, Diệp Thành gật đầu cười đáp.
Haiz!