Nữ từ này chẳng phải chính là Sở Linh sao?
Lúc này, tu vi của cô đã hoàn toàn bị phong ấn, tay trói gà còn không chặt, chỉ có thể để cho người của Vũ Văn thế gia đưa vào đại điện.
Trong điện, từng khuôn mặt xấu xí, ghê tởm hiện lên, mọi người sờ cằm nhìn cô, trong mắt hiện lên tia gian tà.
“Tỷ tỷ, muội có thể đi tìm hắn rồi”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, buồn bã, cô lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh nhìn kiên định, từng bước cô đi không phải đi lên hôn lễ điện đường, mà là từng bước đi về phía hoàng tuyền.
“Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng”, trên ghế ngồi, Vũ Văn Lão Tổ đứng dậy, vui vẻ nhìn Sở Linh bên dưới.
“Giờ lành đã đến, bái thiên…”
“Vũ Văn đạo hữu, cứu ta”, tiếng hô còn chưa dứt đã bị tiếng hét bên ngoài đại điện cắt ngang.
Ngay sau đó, một lão già mặc áo bào đen toàn thân đẫm máu ngã xuống lối vào đại điện, ôm chặt cánh tay đã đứt của mình loạng choạng chạy vào: “Cứu ta, Vũ Văn đạo hữu, cứu ta với!”
“Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi”, bên ngoài đại điện vang lên giọng nói lạnh lùng, Diệp Thành sát khí ngút trời cầm Bá Long Đao tiến vào.
Láo xược!
Vũ Văn Lão Tổ đứng bật dậy, giận tím mặt: “Đây là Vũ Văn thế gia của ta, không được phép làm bừa”.
“Tiền bối, ta không có ý mạo phạm, nhưng người này ta bắt buộc phải giết”, vẻ mặt Diệp Thành không thay đổi, giọng đều đều.
“Giết người cũng phải chọn thời điểm chứ! Người ta đang tổ chức hôn lễ mà!”, những người có mặt cũng nhao nhao hô lên.
Hôn lễ?
Diệp Thành nhướng mày, lúc này mới nhận ra cách trang trí trong đại điện hơi kỳ lạ.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc sang một bên, tầm mắt rơi vào tân nương đang đứng đó.
“Linh Nhi”, Diệp Thành sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ người Vũ Văn Lão Tổ muốn lấy lại là Sở Linh.
Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn ra manh mối từ trên người Sở Linh: “Tu vi bị phong ấn, cô ấy bị cưỡng ép”.
“Chẳng trách mãi không tìm được tin nào về cô, thì ra là bị bắt tới đây”, đầu óc Diệp Thành xoay chuyển nhanh chóng, thần thức cũng bắt đầu đảo quanh Vũ Văn thế gia, hy vọng tìm được bóng dáng Sở Huyên.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bóng dáng Sở Huyên.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể ngăn cản ngọn lửa đang không ngừng cháy lên trong lồng ngực hắn. Sở Huyên và Sở Linh đều là vảy ngược của hắn, Vũ Văn thế gia đối xử với Sở Linh như vậy đã hoàn toàn khơi dậy sát khí ngút trời trong hắn.
Hắn vốn không định xung đột với Vũ Văn thế gia, nhưng bây giờ hắn có thể bỏ qua sự kiêng kỵ này, bởi vì hôm nay hắn phải giết người.
Lúc này, tu vi của cô đã hoàn toàn bị phong ấn, tay trói gà còn không chặt, chỉ có thể để cho người của Vũ Văn thế gia đưa vào đại điện.
Trong điện, từng khuôn mặt xấu xí, ghê tởm hiện lên, mọi người sờ cằm nhìn cô, trong mắt hiện lên tia gian tà.
“Tỷ tỷ, muội có thể đi tìm hắn rồi”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, buồn bã, cô lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh nhìn kiên định, từng bước cô đi không phải đi lên hôn lễ điện đường, mà là từng bước đi về phía hoàng tuyền.
“Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng”, trên ghế ngồi, Vũ Văn Lão Tổ đứng dậy, vui vẻ nhìn Sở Linh bên dưới.
“Giờ lành đã đến, bái thiên…”
“Vũ Văn đạo hữu, cứu ta”, tiếng hô còn chưa dứt đã bị tiếng hét bên ngoài đại điện cắt ngang.
Ngay sau đó, một lão già mặc áo bào đen toàn thân đẫm máu ngã xuống lối vào đại điện, ôm chặt cánh tay đã đứt của mình loạng choạng chạy vào: “Cứu ta, Vũ Văn đạo hữu, cứu ta với!”
“Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi”, bên ngoài đại điện vang lên giọng nói lạnh lùng, Diệp Thành sát khí ngút trời cầm Bá Long Đao tiến vào.
Láo xược!
Vũ Văn Lão Tổ đứng bật dậy, giận tím mặt: “Đây là Vũ Văn thế gia của ta, không được phép làm bừa”.
“Tiền bối, ta không có ý mạo phạm, nhưng người này ta bắt buộc phải giết”, vẻ mặt Diệp Thành không thay đổi, giọng đều đều.
“Giết người cũng phải chọn thời điểm chứ! Người ta đang tổ chức hôn lễ mà!”, những người có mặt cũng nhao nhao hô lên.
Hôn lễ?
Diệp Thành nhướng mày, lúc này mới nhận ra cách trang trí trong đại điện hơi kỳ lạ.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc sang một bên, tầm mắt rơi vào tân nương đang đứng đó.
“Linh Nhi”, Diệp Thành sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ người Vũ Văn Lão Tổ muốn lấy lại là Sở Linh.
Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn ra manh mối từ trên người Sở Linh: “Tu vi bị phong ấn, cô ấy bị cưỡng ép”.
“Chẳng trách mãi không tìm được tin nào về cô, thì ra là bị bắt tới đây”, đầu óc Diệp Thành xoay chuyển nhanh chóng, thần thức cũng bắt đầu đảo quanh Vũ Văn thế gia, hy vọng tìm được bóng dáng Sở Huyên.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bóng dáng Sở Huyên.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể ngăn cản ngọn lửa đang không ngừng cháy lên trong lồng ngực hắn. Sở Huyên và Sở Linh đều là vảy ngược của hắn, Vũ Văn thế gia đối xử với Sở Linh như vậy đã hoàn toàn khơi dậy sát khí ngút trời trong hắn.
Hắn vốn không định xung đột với Vũ Văn thế gia, nhưng bây giờ hắn có thể bỏ qua sự kiêng kỵ này, bởi vì hôm nay hắn phải giết người.