Lời nói hư ảo vang vọng khắp đất trời, không chỉ người nhà họ Dương, người nhà họ Chu mà những người hóng hớt bên ngoài phủ đệ cũng nghe thấy, giọng nói đó mới thật sự lạnh lùng, mang theo uy nghiêm vô thượng.
Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm trung tâm đại dương màu vàng kim.
Nơi đó đã dần hiện rõ một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, toàn thân tràn ngập ánh vàng, khí huyết màu vàng kim lan ra, mỗi làn khí đều dung hợp tinh nguyên dồi dào.
Ông ta nhìn, cao thủ nhà họ Chu cũng đang nhìn, hơn nữa vẻ mặt đều kinh hãi, mới vừa rồi đại dương màu vàng kim mà người đó tế ra đã nhấn chìm không chỉ một Chuẩn Thánh của nhà họ Chu, uy lực vô song.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng vững vàng, hứng thú nhìn Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương: “Tiền bối đúng là có hứng thú, hôm qua vừa mới kết thông gia, hôm nay đã tới gây chuyện”.
“Thực lực thế này, ngươi hẳn không phải kẻ vô danh tiểu tốt, xưng danh đi”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lãnh đạm nói, với tu vi Chuẩn Thánh Vương của ông ta cũng không thể nhìn thấu được Diệp Thành, chỉ vì đối phương đã che giấu khí tức, với đạo hạnh của ông ta còn lâu mới có thể nhìn thấu.
“Tên ấy à, chỉ là một cái danh thôi, không nói cũng vậy”, Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ: “Nhưng hôm nay, tiểu gia ta không vui, muốn giết vài người để trút giận”.
“Một Chuẩn Thánh thôi mà cũng dám ngông cuồng, đúng là tự tìm cái chết”, không đợi Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lên tiếng, một Thánh Nhân của nhà họ Dương đã giận tím mặt, bay lên trời thi triển bí pháp bất thế, một chưởng đè về phía Diệp Thành.
“Thú vị, vậy thì bắt đầu từ ông trước”, một quyền của Diệp Thành xuyên qua chưởng ấn lăng thiên ấy, đến Thánh Nhân của nhà họ Dương cũng bị chấn động, còn chưa đứng vững lại đã bị một chưởng của Diệp Thành giết chết.
“Thế này…”, người nhà họ Chu lại sửng sốt, Chuẩn Thánh giết Thánh Nhân chỉ bằng một chiêu?
“Mạnh thật”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cau mày, thực lực của Diệp Thành nằm ngoài dự đoán của ông ta.
“Cùng lên đi”, năm Thánh Nhân của nhà họ Dương cùng nhau xuất thủ, bọn chúng hợp lực cùng điều động một Chuẩn Thánh Vương Binh, khôi phục uy năng của pháp khí, nghiền nát một nửa hư thiên, muốn giết chết Diệp Thành tại chỗ.
Diệp Thành giễu cợt, bay ngược lên, một quyền dung hợp trăm nghìn loại bí pháp, giữa bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một quyền này cực kỳ bá đạo, phá vỡ Chuẩn Thánh Vương Binh kia.
Âm thanh nôn ra máu lập tức vang lên, năm Thánh Nhân của nhà họ Dương lập tức bay ra, kẻ yếu thì cơ thể đã nổ tung.
Lúc này, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay tới trước mặt một Thánh Nhân, cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, một kiếm chém thẳng vào nguyên thần của ông ta, sau đó hắn trở tay, nghiền Thánh Nhân thứ hai thành tro bay, Thánh Nhân thứ ba còn chưa đứng vững đã bị hắn đâm xuyên qua thần hải nguyên thần.
Thánh Nhân thứ tư là thảm nhất, vừa mới đứng vững, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp Thành giẫm nát thành đống thịt bùn, nguyên thần chạy ra cũng không thoát khỏi kết cục bị huỷ diệt.
“Lão tổ cứu ta”, Thánh Nhân thứ năm vội vàng bỏ chạy về hướng Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.
“Đi?”, Diệp Thành chế nhạo, một kiếm Phong Thần xuyên qua đầu ông ta, nguyên thần cũng bị phá huỷ.
Đất trời như đóng băng ngay giờ phút này, huyết vụ lan ra nhuộm cả trời cao, im lặng đến chết chóc.
Kẻ mạnh của nhà họ Dương, người của nhà họ Chu, người đang đứng xem bên ngoài và thậm chí cả Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cũng đều kinh ngạc, chỉ trong vòng mười giây, một Chuẩn Thánh đã liên tiếp giết chết sáu Thánh Nhân.
Đây là sức chiến đấu gì, hắn là Chuẩn Thánh Vương sao? Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Diệp Thành bay lên đứng ở trong hư không, vô cùng thích thú nhìn Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.
“Ngươi có biết việc làm của ngươi hôm nay đồng nghĩa với việc gì không?”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lạnh lùng nói.
“Không biết”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, ung dung uống: “Nhưng cũng chẳng quan trọng”.
“Tốt lắm”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cười gằn: “Lão phu đã ghi nhớ ân oán ngày hôm nay”.
Nói rồi ông ta quay người, đường đường là cấp bậc Chuẩn Thánh Vương mà lại không đại chiến cùng Diệp Thành.
Chỉ trách Diệp Thành quá kỳ quái, Chuẩn Thánh mà lại liên tiếp giết chết sáu Thánh Nhân, ông ta có lý do tin rằng Diệp Thành là một tên yêu nghiệt, ông ta cần tạm rút lui để kêu gọi hai Chuẩn Thánh Vương còn lại trong gia tộc cùng trấn áp.
Ông ta muốn đi, nhưng Diệp Thành nào sẽ đồng ý? Hắn chặn đường ông ta, lời nói nhàn nhã vang vọng khắp trời: “Đã tới rồi thì không cần về nữa đâu!”
Lời này vừa dứt, mọi người đều chấn động: “Hắn định làm gì, Chuẩn Thánh định giết Chuẩn Thánh Vương sao?”
“Thật ngông cuồng”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương phẫn nộ, một chưởng tịch diệt lăng thiên chém xuống.
“Ta có thực lực để ngông cuồng”, Diệp Thành bước lên trời, xuyên qua cửu tiêu tránh chưởng đó của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương, thần thông Lục Mạch xuất hiện, nhất chỉ xuyên qua ngực Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.
“Giết”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương hét lên, vết thương trước ngực thoáng chốc phục hồi, đầu mày có lôi mang lạnh lẽo bắn ra, bay thẳng về phía thần hải của Diệp Thành, muốn một đòn chém chết chân thân nguyên thần của hắn.
Diệp Thành chẳng thèm để tâm, không trốn tránh cũng không phòng ngự, mặc cho lôi mang ấy bay vào thần hải.
Có Hỗn Độn Thần Đỉnh, Đế Giác, Đan Tổ Long Hồn và Phượng Hoàng Tiên Ngự phòng hộ, lôi mang nguyên thần của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương còn lâu mới làm gì được hắn, hắn có đủ tư cách để dùng cơ thể chống lại chiêu này.
Sắc mặt Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương thay đổi, Chuẩn Thánh mà lại không bị lôi mang nguyên thần của Chuẩn Thánh Vương tấn công.
Trong một giây ngắn ngủi này, Diệp Thành đã vụt tới, không đợi Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương có phản ứng, đầu mày của hắn đã bắn ra thần mang, đó là bí pháp Thần Thương của Thần tộc, cực kỳ bá đạo.
Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương bị thương tại chỗ, bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, thần hải ong ong, đầu như muốn vỡ ra, chân thân nguyên thần trọng thương, trước mắt ông ta tối đen, thất khiếu chảy máu.
Diệp Thành chiến đấu dũng mãnh, dùng kiếm chém rụng một cánh tay của ông ta, trở tay lại tung ra một chưởng, nghiền nát một nửa cơ thể của đối phương, hắn còn thuận tay rút xương sống lưng máu me be bét của ông ta ra.
Cảnh tượng đẫm máu này, ai nhìn thấy cũng đều hít vào một hơi khí lạnh, quá là súc sinh, đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại bị đánh thê thảm thế này.
Tiếng gào thét rung chuyển đất trời vang lên, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lùi lại, khôi phục cơ thể tàn tạ, vẻ mặt hung dữ, ông ta lập tức ngự động Thánh Vương Binh, lăng thiên trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn cường thế, dùng hai tay không chống lại Thánh Vương Binh khiến cho tứ phương đều hết vía.
Trận đại chiến bắt đầu, đất trời rung chuyển, mưa máu trút xuống, Diệp Thành như chiến thần bát hoang, đánh cho thần huy của Thánh Vương Binh dập tắt, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương không ngóc đầu lên được.
Trận chiến phía trên đang diễn ra gay cấn, phía dưới cũng vô cùng sôi nổi, Từ Nặc Nghiên vọt vào từ một hướng, đám cao thủ của nhà họ Dương đang kinh hãi nhìn lên hư thiên bị cô chém chết hàng loạt.
“Nguyệt… Nguyệt Nhi?”, Thánh chủ nhà họ Chu ngẩn người, sao ông lại không nhận ra đó là con gái nhà mình.
“Nhà họ Dương không cho con đường sống, vậy thì không chết không dừng lại”, giọng Từ Nặc Nghiên lạnh thấu xương, tiên kiếm trong tay nở rộ tiên mang lộng lẫy, lại một đám kẻ mạnh của nhà họ Dương khác bị giết chết hoá thành huyết vụ.
“Giết”, lão tổ nhà họ Chu, Thánh chủ nhà họ Chu và Chuẩn Thánh nhà họ Chu hét lên giận dữ, ùa tới như ong vỡ tổ, nhà họ Dương không cho đường sống, vậy thì giết, dù là diệt tộc cũng phải giết cho thật đã trước khi chết, mọi hận thù tích tụ nhiều năm đều bộc phát vào lục này, ai nấy đều sát khí ngút ngàn.
Kẻ mạnh nhà họ Dương gặp đại nạn, sáu Thánh Nhân của chúng đã bị tiêu diệt, lão tổ Chuẩn Thánh Vương đang đại chiến phía trên, còn lại cũng chỉ có Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, mà người nhà họ Chu có ba Thánh Nhân, dù đã bị thương, không ở trạng thái đỉnh cao nhưng vẫn mạnh hơn tu sĩ cấp Chuẩn Thánh rất nhiều.
Hiện trường trở thành một nơi tàn sát đẫm máu, kẻ mạnh của nhà họ Dương lần lượt bị chém chết.
Bên ngoài phủ đệ, những người xem chiến quan sát mà máu huyết sục sôi, đã không ít người lăm le muốn xông vào chém vài đao, hầu hết đều là những người bị nhà họ Dương áp bức nhiều năm nay, trong lòng họ cũng kìm nén cơn giận.
Có điều bốc đồng là bốc đồng, nhưng không ai dám thực sự hành động, nhà họ Dương lai lịch thâm sâu, trong gia tộc còn có hai Chuẩn Thánh Vương nữa, nếu chúng sát phạt tới thì chắc chắn sẽ là huyết kiếp.