Liên luỵ!
Mọi người khẽ lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt cũng nhìn Diệp Thành đang điên cuồng tàn sát như Thái Hư Cổ Long.
Muốn tốt cho hắn thì ở lại đây!
Thái Hư Cổ Long lãnh đạm nói, vung tay giải trừ cấm chế cho mọi người.
Dù trong tay mọi người cầm sát kiếm nhưng lại nắm chặt, không ai xông ra.
Mặc dù Thái Hư Cổ Long rất đáng đánh nhưng họ lại tin tưởng lời hắn nói một cách vô điều kiện, lai lịch của hắn quá vững, điều họ không nhìn ra được, hắn có thể nhìn ra được, chuyện liên quan đến tính mạng Diệp Thành, không thể đùa.
Diệp Thành của ta!
Sở Huyên vươn bàn tay ra, dường như có thể chạm tới khuôn mặt râu ria lởm chởm và dãi dầu từ nơi rất xa.
Ba năm, hắn đờ đẫn phiêu bạt chốn phàm trần.
Ba năm, cô thất hồn lạc phách, bị cấm túc trên Ngọc Nữ Phong.
Bỏ lỡ ba năm, lại là ba năm, với cô mà nói, đây là một lần luân hồi, là kiếp luân hồi trời cao trêu người.
Đột nhiên tầm nhìn của cô mờ đi, những giọt nước mắt ngưng lại thành sương giá dưới ánh trăng, chảy dọc xuống gò má thê lương, trời cao vẫn còn nhân từ, họ đã sắp không còn phải đau khổ dằn vặt nữa.
Ầm!
Khi cô đang thẫn thờ thì Huyết Linh thế gia lại vọng ra tiếng nổ rung trời lần nữa.
Diệp Thành lại tung ra một đòn thật mạnh, một chưởng nghiền nát toà linh sơn cuối cùng của Huyết Linh thế gia thành tro bụi.
Đây là một cảnh rất đáng mỉa mai.
Huyết Linh thế gia, bá chủ một phương của Bắc Sở, truyền thừa bất thế, tám trăm linh sơn bây giờ đều đã bị san bằng, núi vẫn còn nhưng là núi được chất thành từ thây xác, nhuốm màu máu tươi.
Giết!
Cao thủ Huyết Linh thế gia điên cuồng, tất cả đều đốt cháy thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu cường đại, lũ lượt lao tới.
“Nhìn hắn một mình chiến đấu thật là bực bội!”, lão già Gia Cát Vũ dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
“Sẽ… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Ngưu Thập Tam ngập ngừng hỏi: “Ta nghe nói huyết đồ sát trận của chúng hung hãn lắm”.
“Tin ta thì cứ ở lại đây”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói: “Yên tâm, với trạng thái bây giờ của hắn, trừ khi tự bản thân hắn có vấn đề, nếu không không ai có thể thật sự uy hiếp đến tính mạng hắn, dù bát Vương có đích thân lâm trận”.
“Ngươi tin chắc vậy sao”, đến Đao Hoàng cũng không khỏi quay đầu nhìn Thái Hư Cổ Long thâm sâu khó lường này.
“Hoang Cổ Thánh Thể đã quật khởi, không phải Hoàng đế thì không trấn áp được”, Thái Hư Cổ Long cười khẽ: “Trạng thái này của hắn tuy khong phải bất khả chiến bại nhưng đã vượt qua được cấm kỵ”.
“Trạng thái của hắn mà ngươi nói chỉ điều gì?”, Thiên Tông Lão Tổ vô thức hỏi.
“Gần đạt đến không chết, không bị thương”.
“Không chết, không bị thương?”, mọi người cau mày, lòng không thể bình tĩnh, trạng thái không chết không bị thương thì ai có thể trấn áp nổi?
“Hắn phá được huyết đồ đại trận rồi”, khi mọi người đang bàng hoàng thì một giọng nói kinh hãi vang lên từ phía người xem chiến xa xa, ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút.
Ở đằng xa, một cơ thể đẫm máu bay ra, nhìn kỹ hơn thì chính là Huyết Linh Lão Tổ.
Còn huyết đồ sát trận mà ông ta điều khiển đã bị một đao của Diệp Thành chém vỡ, có lẽ là chấn động quá lớn nên không chỉ Huyết Linh Lão Tổ mà những người xung quanh đại trận đều bị thương nặng, rất nhiều người đã hoá thành huyết vụ ngay tức khắc.
Lần này lòng của cao thủ Huyết Linh thế gia hoàn toàn nguội lạnh.
Huyết đồ sát trận là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, bây giờ nó đã bị phá huỷ, bọn họ lấy gì để chống lại vị ma thần cái thế kia? Mấy lần tàn sát cộng thêm tộc nhân huyết tế, cao thủ của Huyết Linh thế gia đã chết hầu như không còn.
Lão tổ à, ông hại Huyết Linh thế gia rồi!
Cao thủ Huyết Linh thế gia còn sót lại hoàn toàn tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời gào thét.
Tiếng gào thét của bọn họ đầy đau thương và phẫn uất.
Nếu như Huyết Linh Lão Tổ không cứng đầu ngoan cố, nhất định phải trở thành kẻ thù của ma thần vô song Diệp Thành này thì sao Huyết Linh thế gia lại rơi vào bước đường này? Đây là diệt toàn bộ gia tộc rồi!
Nghe tiếng gào thét ngợp trời, Huyết Linh Lão Tổ vừa đứng vững đã phun ra một ngụm máu.
Ông ta thật sự sợ rồi, bị Diệp Thành đánh mà sợ, huyết chiến đến giờ, kết cục của Huyết Linh Lão Tổ đã có.
Ông ta thật sự hối hận, hối hận vì đã chọc giận sát thần vô song Diệp Thành, đến nỗi cả gia tộc bị xoá sổ, ông ta còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông các thế hệ khác của Huyết Linh thế gia nữa!
A!
Trong tiếng gào thét, rất nhiều cao thủ của Huyết Linh thế gia đã tự nổ.
Đây là một bức tranh bi tráng, huyết hoa khắp trời, rất lộng lẫy.
Người xem nhìn thấy cảnh này đều thở dài cảm thán.
Tuy Huyết Linh thế gia bị giết thê thảm nhưng vẫn còn sức chiến đấu, dù đánh không lại nhưng cũng có thể chạy trốn, kiểu gì cũng có một hai người có thể chạy thoát.
Nhưng bọn họ thì không, không phải bọn họ không có khát vọng sinh tồn, mà là sống với họ mà nói là một sự khổ sở, sống thì sao? Bọn họ lấy gì để trả thù, lấy gì để chống lại ma thần cái thế?
Bọn họ không có dũng khí chiến đấu, dù trong đó không ít người là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lòng tin của họ đã sớm bị sự cường đại của Diệp Thành đè bẹp.
Tự nổ với bọn họ mà nói có lẽ là một sự giải thoát.
Ít ra họ vẫn giữ được chút tôn nghiêm đáng thương của kẻ mạnh.
A!
Huyết Linh Lão Tổ điên cuồng hét lên, từng đoá huyết hoa nổ tung khiến ông ta sợ hãi liên tục lùi lại.
Trong hoảng loạn, trong bi tráng, khí tức của ông ta cũng tăng lên nhanh chóng, ông ta cũng định tự nổ để kết liễu đời mình.
Nhưng ông ta không phóng khoáng như hậu bối, vào khoảnh khắc cuối cùng ông ta lại sợ, đường đường là lão tổ của Huyết Linh thế gia mà giờ phút này lại sợ chết, không có dũng khí tự nổ.
A!
Huyết Linh Lão Tổ lùi mãi lùi mãi rồi sợ hãi hét lên, quay người bỏ chạy, loạng choạng như một đứa trẻ sợ hãi, tinh thần sụp đổ, liều mạng chạy đi tìm kiếm nơi an toàn.
“Đường đường là lão tổ một gia tộc, gia tộc bị xoá sổ mà ông ta lại sợ chết”, người xem thở dài, rất tự giác nhường đường cho ông ta.
“Ông trời có mắt, làm gì cũng phải trả giá thôi”, một người say rượu lên tiếng, tựa như đang nói nhảm lúc say nhưng lời này lại khiến mọi người đều im lặng.
“Bước trên con đường này nhưng lại không thể nhìn thấu sinh tử, đúng là nực cười”, một người trung niên lưng đeo kiếm vàng lắc đầu nói.
“Đường đường là thần tướng số một của Thánh điện mà cũng chạy đến đây cảm khái sao?”, người say rượu mỉm cười nhìn người trung niên đeo kiếm.
“Hoàng Huyền tiền bối đang chê cười vãn bối sao?”, người trung niên đeo kiếm không khỏi nở nụ cười.
“Mẹ kiếp, hai người này là ai?”, những kẻ xem xung quanh lùi lại một bước, quan sát hai người từ trên xuống dưới.
“Thần tướng số một của Thánh điện? Người đeo kiếm là Mặc Uyên trong truyền thuyết?”
“Đến thần tướng số một của Thánh điện cũng phải gọi là Hoàng Huyền tiền bối, người say kia là huynh trưởng của Sở Hoàng, Đại Sở Hoàng Huyền?”
Biểu cảm của người xem thay đổi liên tục, cảm giác như đang nằm mơ, ai mà ngờ được bên cạnh mình còn có hai vị đại thân như thế.
Ầm!
Sự chấn động kinh hãi của mọi người bị phá vỡ bởi tiếng động này.
Hư thiên rung lên một hồi, Diệp Thành bước ra khỏi Huyết Linh thế gia, bước đi trên ác sát huyết hải, cầm ma kiếm vô song, mỗi bước đi đều khiến bầu trời rung chuyển, hắn đuổi theo Huyết Linh Lão Tổ.
“Hắn định giết sạch gia tộc Huyết Linh thế gia à?”, có người giật mình.
“Đã giết đến giờ rồi, nếu là ngươi, ngươi có để lại một mầm hoạ không?”
“Cũng đúng”.
“Nhưng hôm nay đã khẳng định được một chuyện”, có người thở dài: “Sau này thà động đến Thị Huyết Điện cũng không động đến Diệp Thành! Nếu động đến hắn thì đúng là chết cả cửu tộc, hắn giết đến nỗi người ta còn chẳng có can đảm để sống tiếp!”