Trong màn đêm liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng liên thủ lại với nhau không ngừng duy trì hư không đại trận, mãi tới khi di chuyển tới trước một rặng núi mới dừng lại.
Ở phía xa, một cổ thành như ẩn như hiện, xung quanh có ánh sáng bao quanh như khoác lên mình một lớp mạng che thần bí khiến người ta tưởng rằng thứ mình nhìn thấy không phải một cổ thành thực sự mà là một ảo ảnh.
“Đó là sào huyệt của nhà họ Tề”, phía trước, Hùng Đại Hải chỉ về phía cổ thành nằm ở sâu nhất trong rặng núi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, bọn họ đứng lên trên phi kiếm, người nào người nấy khí huyết sục sôi.
“Đúng là biết tìm nơi ẩn náu đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác tặc lưỡi, “tận dụng địa thế của rặng núi, liên kết đại trận, nhà họ Tề nhất định có cao nhân”.
“Xem ra nhà họ Tề vẫn chưa biết người phái đi tới nhà họ Hùng đã bị chúng ta tiêu diệt”.
“Bọn họ sẽ biết nhanh thôi”, Diệp Thành mỉm cười lập tức vung Bá Long Đao, một đạo bát hoang chảm chém từ trên trời xuống cứ thế chém vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Bịch!
Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một trảm của Diệp Thành như trảm vào đá và thép, hắn cứ thế bị đẩy lùi về sau.
“Mẹ kiếp, đúng là kiên cố kinh người”, hai cánh tay Diệp Thành tê dại, hắn rít lên.
Kẻ nào?
Đột nhiên, bên trong cổ thành của nhà họ Tề vang lên tiếng gằn phẫn nộ.
Những kẻ mạnh của nhà họ Tề lần lượt bay ra ngoài, xông lên tường thành và ném ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thành ở bên ngoài.
“To gan, dám đến nhà họ Tề gây sự”, trên tường thành của nhà họ Tề, một lão già lạnh lùng gằn lên, lão ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, là người mà cả nhà họ Hùng đều phải kiêng dè.
“Đánh cả nhà họ Hùng các ngươi”, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng đã không thể kiềm chế được nữa, bọn họ gằn lên, tất cả đều xông tới vị trí bên ngoài thành cổ của nhà họ Tề.
“Hùng Đại Hải?”, thấy người nhà họ Hùng xuất hiện ở đây, lão già kia của nhà họ Tề lập tức tái mặt, điều này đủ chứng minh một điều chính là đại quân bọn họ phái đi tấn công nhà họ Hùng nhất định đã xảy ra biến cố.
“Nhà họ Tề giết người của Hằng Nhạc Tông ta, hôm nay không chết không nghỉ”, Dương Đỉnh Thiên cũng tiến lên phía trước, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông người nào người nấy khí thế sục sôi.
“Dương…Dương Đỉnh Thiên”, thấy nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, lão già lưng gù mặt mày tái nhợt, kẻ mạnh của nhà họ Hùng và Hằng Nhạc Tông cùng xuất hiện khiến ông ta cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
“Mau, mau cầu cứu Chính Dương Tông”, lão già lưng gù lập tức ra lệnh.
“Không cần”, sau tiếng gằn của Chung Quy, chín trụ sáng khổng lồ chiếu từ mặt đất lên vân tiêu, một kết giới khổng lồ bao trùm nơi đây, kết giới này không bảo vệ nơi nào khác mà chỉ bảo vệ nhà họ Tề, đến cả tin tình báo của nhà họ Tề cung không thể truyền ra ngoài.
Giết!
Diệp Thành hắng giọng.
Thế rồi từng bóng người đen kịt choán cả bầu trời, lần lượt hiện thân, khí thế mạnh mẽ khiến hư không bùng nổ.
Thấy vậy, sắc mặt của người nhà họ Tề đều tái cả đi, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Một đòn công kích phá tan.
Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng, tất thảy mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đồng thời ra tay, hoặc là trận pháp công kích, hoặc là binh khí bản mệnh, hoặc là bí pháp thông thiên, cứ thế tấn công vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Rầm! Bịch!
Không lâu sau đó, kết giới hộ sơn của nhà họ Tề bị phá vỡ.
Chiến!
Diệp Thành vẫn là người tiên phong đầu tiên, hắn dũng mãnh vô song vung cây Bá Long Đao sát phạt vào trong thành cổ của nhà họ Tề, một đao khiến một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Tề bị chém chết ngay tại chỗ, sau đó mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sát phạt vào nơi sâu nhất của nhà họ Tề, tiếng gầm phẫn nộ vang lên: “Tề Chấn Thiên, ra đây chịu chết đi”.
Không ngờ từ nơi sâu nhất bên trong nhà họ Tề có một đạo hồng quang bay ra, mặc dù cách từ rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được đó là Tề Chấn Thiên.
Đi đâu!
Diệp Thành lập tức sát phạt tới, một đao chém vào hư không.
Thấy vậy, Tề Chấn Thiên lập tức đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành rồi phẫn nộ: “Tần Vũ, nhà họ Tề ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công chúng ta?”
“Không thù không oán?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phất tay tháo mặt nạ quỷ minh để lộ chân dung: “Không biết nhìn thấy khuôn mặt này thì ông có cảm thấy có thù có oán không?”
“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Tề Chấn Thiên lập tức lùi về sau, đôi mắt trố ra nhìn hắn: “Không…không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi, ta tận mắt trông thấy”.
“Chẳng có gì là không thể”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn cầm Bá Long Đao sải bước về phía Tề Chấn Thiên.
Sau từng bước hắn bước đi, xung quanh hiện lên vòng xoáy ma sát, mái tóc đen nhanh chóng chuyển thành màu máu, tiếp đó là một đạo ma văn cổ xưa hiện lên trán hắn.
Gừ! Gừ!
Tiếng gào thét của lệ quỷ vang lên, toàn thân Diệp Thành khí huyết sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, chiến bào không gió tự tung bay, mái tóc màu đỏ máu bay phất phơ, trông hắn giống như ma vương cái thế.
“Món nợ máu của ngày hôm đó ta phải bắt ông dùng máu để trả lại, vong hồn của Hằng Nhạc ta phải dùng đầu của ông để tế”, sau tiếng gầm kia, Diệp Thành bước vào hư không, ma sát ngút trời sát phạt về phía Tề Chấn Thiên.
“Không thể nào”, Tề Chấn Thiên gào thét, ông ta vẫn không muốn chấp nhận sự thực này.
Rầm! Bịch! Keng!
Không lâu sau đó, tiếng vang mạnh làm rung chuyển đất trời, Diệp Thành và Tề Chấn Hải sát phạt vào thương không đại chiến, hư không như nứt lìa từng tấc một.
Tiếp đó là máu màu vàng kim và màu đỏ tươi cùng rơi xuống, cả hai ra tay không hề biết điểm dừng, liên tục sử dụng đại thuật sát phạt.
Bên dưới, trận đại chiến cũng nhanh chóng nổ ra, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt vào.
Sau đó, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Nhà họ Hùng đều có kẻ mạnh xông vào, khí thế sục sôi.
Lại nhìn sang nhà họ Tề, đại quân công kích nhà họ Hùng đã bị nhấn chìm, những kẻ ở lại trấn thủ cổ thành căn bản không đáng là bao, chỉ có duy nhất một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là Tề Chấn Thiên cũng đã bị Diệp Thành lôi vào hư không quyết chiến.
Rầm! Bịch!
Giữa đất trời liên tiếp vang lên từng tiếng động mạnh mẽ, cung điện của nhà họ Tề sụp đổ, nơi nào đại quân đi qua đều có máu tươi bao trùm.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng dị thường, đây là trận chiến thảm khốc một phương, cho dù là Diệp Thành hay những người khác thì không hề nương tay.
Lần này cũng là một trận chiến đầy hồi hộp.
Không tới một khắc, những kẻ mạnh của nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, huyết vụ rợp trời trông vô cùng choán mắt.
Rầm! Rầm!
Lúc này, hư không tiếp tục rung chuyển, trận đại chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên vẫn chưa kết thúc.
“Dẹp bằng chiến trường đi, những gì có thể đem đi được thì đem đi”, Chung Quy dặn dò rồi ngẩng đầu nhìn lên trời như có thể trông thấy trận huyết chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên thông qua bầu hư không mờ ảo.
“Ma đạo mở hoàn toàn thì bá đạo vậy sao, đến ta còn không bằng”, lão tổ nhà họ Tô cũng ngẩng đầu nhì trời, thấy lão tổ nhà họ Tề bị Diệp Thành đánh tới tấp, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Ta thật sự đang chứng kiến sự khởi đầu của một thời đại mới”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu: “Sự tồn tại của hắn được định sẵn là dẫn dắt cả một thời đại”
“Chúng ta già thật rồi”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt cảm thán.
“Mạnh thật, đúng là bá khí”, Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều hết sức kinh ngạc, bọn họ kích động chỉ muốn lên hư không quan sát cho kĩ.
“Hắn là Diệp Thành của ta”, Sở Linh ngẩng đàu nhìn người thanh niên khiến cô càng nhìn càng say mê, không lâu trước đó hắn còn là một tiểu tu sĩ ấy vậy mà giờ đã trở thành vị thương cái thế rồi.
“Tỷ tỷ, hắn cũng là Diệp Thành của tỷ, anh kiệt cái thế”, Sở Linh khẽ mỉm cười.