Ối!
Ngay sau đó, Diệp Thành đột nhiên lùi lại một bước, bởi vì hắn dùng linh châu chiếu sáng nhìn thấy có người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá trước mặt.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, gọi là người chi bằng nói là nửa người nửa đá, bởi vì từ ngực trở xuống là đá, phía trên mới là thân thể bằng xương bằng thịt, hơn nữa tóc tai bù xù, người gầy như cái xác khô.
Hơn nữa, Diệp Thành có thể nhìn thấy rõ ràng tử khí bao quanh toàn thân người đó, dường như người ấy đã cận kề cái chết, không chịu nổi dù chỉ một phong ba, toàn thân phủ đầy bụi, không biết đã ngồi đây bao nhiêu năm tháng.
“Người… Người là ai?”, Diệp Thành vô thức hỏi.
Thật lâu sau, hắn cũng không nghe thấy câu trả lời.
“Tiền bối?”, Diệp Thành đứng lại, thử hỏi dò.
Lúc này, mí mắt của người nửa người nửa đá mới run lên một chút, ông ấy đã quá già hoặc vì đã quá mệt, mí mắt run lên một lúc mới mở được, đôi mắt mờ đục, hơn nữa còn ảm đạm không có một tia sáng.
“Ngươi là ai?”, giọng người đó yếu ớt mà khàn khàn, già nua, điều quỷ dị nhất là sau khi nói xong câu đó, phần thân thể bằng xương bằng thịt của ông ấy lại hoá đá thêm một tấc.
Cảnh tượng này khiến Diệp Thành suýt sợ đến phát khóc, nếu nói thêm vài câu nữa thì người trước mặt hắn sẽ biến thành đá hết mất.
“Ngươi là ai?”, không thấy Diệp Thành trả lời, người đó lại hỏi.
“Vãn bối Diệp Thành tự ý chạy vào động phủ của tiền bối, mong tiền bối tha tội”, Diệp Thành vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ.
“Lại đây”, khí tức của người kia lúc có lúc không, hơn nữa mỗi câu nói đều như dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Mặc dù Diệp Thành thực sự không muốn nhưng vẫn phải di chuyển, chu vi của nơi quái quỷ này chưa tới mười trượng, cho dù hắn muốn lùi lại cũng khó ra được, nếu người kia muốn giết hắn thì cũng chẳng phải quan tâm tới vài trượng này.
Sau khi tiến lên vài bước, Diệp Thành dừng lại cách người kia nửa trượng.
“Tiền bối”, Diệp Thành lại chắp tay lần nữa.
Lúc này, người kia mới khó khăn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn hắn.
Nhưng khi người kia nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong đôi mắt già nua đục ngầu lại hiện lên tia sáng, bàn tay khô quắt chợt nâng lên, túm chặt lấy Diệp Thành, cảm xúc của ông ta cũng trở nên vô cùng kích động.
“Sư tôn”, người kia dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, gọi ra hai chữ này.
“Sư tôn?”, nhìn người đang kích động giữ chặt lấy mình, Diệp Thành sững sờ.
“Sư tôn, con là Chung Viêm đây!”, thấy Diệp Thành sững sờ, người đó càng thêm kích động, nước mắt trào lên từ trong đôi mắt già nua ấy.
“Tiền bối à, người nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cố hết sức thoát khỏi tay người đó, vội vàng lùi lại một bước.
Ngay sau đó, Diệp Thành đột nhiên lùi lại một bước, bởi vì hắn dùng linh châu chiếu sáng nhìn thấy có người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá trước mặt.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, gọi là người chi bằng nói là nửa người nửa đá, bởi vì từ ngực trở xuống là đá, phía trên mới là thân thể bằng xương bằng thịt, hơn nữa tóc tai bù xù, người gầy như cái xác khô.
Hơn nữa, Diệp Thành có thể nhìn thấy rõ ràng tử khí bao quanh toàn thân người đó, dường như người ấy đã cận kề cái chết, không chịu nổi dù chỉ một phong ba, toàn thân phủ đầy bụi, không biết đã ngồi đây bao nhiêu năm tháng.
“Người… Người là ai?”, Diệp Thành vô thức hỏi.
Thật lâu sau, hắn cũng không nghe thấy câu trả lời.
“Tiền bối?”, Diệp Thành đứng lại, thử hỏi dò.
Lúc này, mí mắt của người nửa người nửa đá mới run lên một chút, ông ấy đã quá già hoặc vì đã quá mệt, mí mắt run lên một lúc mới mở được, đôi mắt mờ đục, hơn nữa còn ảm đạm không có một tia sáng.
“Ngươi là ai?”, giọng người đó yếu ớt mà khàn khàn, già nua, điều quỷ dị nhất là sau khi nói xong câu đó, phần thân thể bằng xương bằng thịt của ông ấy lại hoá đá thêm một tấc.
Cảnh tượng này khiến Diệp Thành suýt sợ đến phát khóc, nếu nói thêm vài câu nữa thì người trước mặt hắn sẽ biến thành đá hết mất.
“Ngươi là ai?”, không thấy Diệp Thành trả lời, người đó lại hỏi.
“Vãn bối Diệp Thành tự ý chạy vào động phủ của tiền bối, mong tiền bối tha tội”, Diệp Thành vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ.
“Lại đây”, khí tức của người kia lúc có lúc không, hơn nữa mỗi câu nói đều như dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Mặc dù Diệp Thành thực sự không muốn nhưng vẫn phải di chuyển, chu vi của nơi quái quỷ này chưa tới mười trượng, cho dù hắn muốn lùi lại cũng khó ra được, nếu người kia muốn giết hắn thì cũng chẳng phải quan tâm tới vài trượng này.
Sau khi tiến lên vài bước, Diệp Thành dừng lại cách người kia nửa trượng.
“Tiền bối”, Diệp Thành lại chắp tay lần nữa.
Lúc này, người kia mới khó khăn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn hắn.
Nhưng khi người kia nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong đôi mắt già nua đục ngầu lại hiện lên tia sáng, bàn tay khô quắt chợt nâng lên, túm chặt lấy Diệp Thành, cảm xúc của ông ta cũng trở nên vô cùng kích động.
“Sư tôn”, người kia dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, gọi ra hai chữ này.
“Sư tôn?”, nhìn người đang kích động giữ chặt lấy mình, Diệp Thành sững sờ.
“Sư tôn, con là Chung Viêm đây!”, thấy Diệp Thành sững sờ, người đó càng thêm kích động, nước mắt trào lên từ trong đôi mắt già nua ấy.
“Tiền bối à, người nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cố hết sức thoát khỏi tay người đó, vội vàng lùi lại một bước.