“Thánh thể thật sảng khoái”, thần tử Đan Tôn cười giễu cợt, nghiêng đầu nhìn sang Cửu Tiêu Chân Nhân: “Xin tiền bối làm chứng, đừng thiên vị, vãn bối chỉ cần công bằng thôi”.
“Công bằng”. Cửu Tiêu Chân Nhân bật cười, ông ta ghê tởm bản tính của thần tử Đan Tôn đến tận óc, không ngờ lại có thể thốt ra hai chữ công bằng nhẹ nhàng đến vậy, ông ta đã đánh giá cao thần tử Đan Tôn rồi.
Có điều, dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng Cửu Tiêu Chân Nhân vẫn phất tay, dùng kiếm khí bản mệnh của mình tạo ra hai kết giới, một kết giới che kín Diệp Thành, kết giới còn lại che kín thần tử Đan Tôn rồi nói:“Trong thời gian đấu đan, mong các vị đạo hữu không tự ý vào trong”.
Không cần ông ta phải nói thì tất cả mọi người ở đó cũng biết, bằng chứng máu trước mắt, không ai dại tự tìm cảm giác kích thích, đấy là hai nơi chết chóc, Đại Thánh vào trong thì chắc cũng tan thành mây khói.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thần tử Đan Tôn cất cây quạt xếp lại, liếc Diệp Thành phía đối diện một cái đầy khinh miệt rồi đưa tay biến ra một lò đan màu bạc, đấy cũng chính là một pháp khí thánh binh đáng sợ.
Tiếp đó là hơn mấy nghìn loại thảo dược, loại nào loại nấy cũng đều rất quý giá, có vài loại còn rất khó tìm, loại nào cũng tràn đầy tinh nguyên, mọi người xung quanh ai cũng lóe mắt.
“Đan tám vân”. Diệp Thành thấy số lượng thảo dược mà thần tử Đan Tôn lấy ra thì bất giác lẩm bẩm, không biết thần tử Đan Tôn muốn luyện loại đan dược gì nhưng ít nhất cũng phải là cấp bậc cỡ tám vân.
Cộng thêm chân hỏa của hắn ta nữa, đó là chân hỏa tím, rất bá đạo, không gian cũng bị nó bóp méo.
Hắn từ từ rời mắt rồi cũng đưa tay lên, lấy tiên hỏa ra, biến thành một lò luyện đan.
Tiếp đó là những dược liệu cần để luyện đan, gồm tiên thảo, linh căn, ngọc lộ và cả hoa lạ, số lượng cũng không thua gì thần tử Đan Tôn, hơn nữa loại nào cũng là hàng quý.
“Không biết tự lượng sức”. Thần tử Đan Tôn nhếch mép, hắn ta đã bắt đầu lần lượt cho các dược liệu vào trong lò đan, động tác tay thuần thục, trông có vẻ không phải mới luyện đan dược lần đầu.
“Đan Hoàng ra tay thì phải hơn người thường”. Các tu sĩ xung quanh đều nhìn thần tử Đan Tôn, đấy là lần đầu tiên họ thấy hắn ta luyện đan, đệ tử thân truyền của Đan Tôn giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của họ
“Xét về khả năng chiến đấu thì Diệp Thành mạnh hơn thần tử Đan Tôn nhưng xét về luyện đan thì thần tử Đan Tôn vượt xa thánh thể”. Mấy ông già lại tụm lại suy đoán, giọng điệu rất chắc chắn.
“Để xem lần này ngươi còn gì để nói”. Đại Thánh của tộc Phượng Hoàng cũng như các Đại Thánh đang vây quanh ngoài kết giới đều cười khẩy, liếc nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân: “Muốn bảo vệ thánh thể ư? Đúng là vọng tưởng”.
“Ông nội, ông đánh cho họ một trận đi”. Tiểu Cửu Tiên bực bội, lên tiếng mắng.
“Mấy lão già nhà đó không dễ dây vào đâu”. Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười và lắc đầu.
“Vậy lát nữa ông phải bảo vệ Diệp Thành đấy”. Tiểu Cửu Tiên mở đôi mắt to sáng ngời nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân: “Thánh Thể Hoang Cổ cả mấy chục vạn năm mới thấy, sao ông có thể để cậu ta chết thế được”.
“Cứ xem trước đã”. Cửu Tiêu Chân Nhân vuốt râu và đang lăn tăn trước quyết định của mình.
“Thần Tử cũng là đang giành vinh quang về cho Đan Tôn điện, xin thần nữ đừng đối đầu với thần tử nữa”. Bên này, hai ông già của Đan Tôn điện đều nhìn Hồng Trần Tuyết: “Dĩ hòa vi quý mới là điều tốt”.
“Giải phong ấn cho ta và thả hai người đó ra”. Hồng Trần Tuyết bình thản nói, không cần nói cũng biết hai người trong lời của bà ấy là thanh niên tóc tím và lão đầu trọc, lúc này họ cũng đang bị cấm chế.
“Thứ lỗi cho chúng tôi không thể tuân mệnh”. Hắc lão giả và Bạch lão giả mỉm cười, lắc đầu: “Trước khi thần tử ra đấu đã đặc biệt dặn dò phải trông chừng hai người họ nghiêm ngặt, đề phòng bất trắc, sau khi đấu đan xong rồi thả họ cũng không muộn”.
“Trong mắt hai ngươi, từ trước đến nay, thần nữ ta đây chỉ là bù nhìn thôi”. Hồng Trần Tuyết cười lạnh lùng, không cầu xin thêm nữa mà ngước mắt lên nhìn bầu trời xa xăm.
Khác với những người khác có mặt ở đó, bà ấy đánh giá cao Diệp Thành, mặc dù thần tử Đan Tôn có kỹ thuật luyện đan tuyệt đỉnh nhưng Diệp Thành cũng không kém cạnh gì, danh hiệu Đan Thánh cũng không phải chỉ để gọi chơi.
Còn về an nguy của Diệp Thành thì bà ấy lại càng không thấy lo lắng, với phép độn thân Thiên Đạo, dù là chuẩn địa có đến thì cũng không làm được gì, nếu Diệp Thành muốn chạy thì Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không ngăn được, nói gì đến một đám Đại Thánh.
Sở dĩ hắn ở lại đấu đan là vì suy nghĩ cho an nguy của những người chuyển thế, quang minh chính đại đánh bại thần tử Đan Tôn mới có thể danh chính ngôn thuận cứu người chuyển thế của Đại Sở, đây là chuyện bất đắc dĩ phải làm.