Tiếng động này liên tiếp vang lên, Ngọc Linh Trì được ngưng tụ bởi nhiều loại linh dược, bên trên là tinh hoa của trời đất, bên dưới là khí nguyên đại địa, tinh nguyên trong đó dồi dào vô cùng giúp tu vi của Diệp Thành không ngừng lên cao.
Hắn cứ thế ngồi hết cả đêm.
Còn tu vi của hắn cũng từ tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên lên tới tầng thứ chín cảnh giới Nhân Nguyên, vả lại còn gần tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, khí thế dồi dào khiến mái tóc đen của hắn tung bay.
Cũng vì hắn không kiêng dè hấp thu tinh nguyên của Ngọc Linh Trì nên mức độ tinh tuý trong bể không còn được như trước.
“Đồ đệ này của ta rốt cục là quái thai gì chứ?”, ở phía xa một bóng hình đứng đó, miệng thảng thốt bằng giọng kinh ngạc.
Khi trời còn chưa sáng, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã khoác lên mình bộ đạo bào mới.
Nếu nhìn từ trên cao xuống thì đây là cảnh tượng rợp bóng người, giống như dòng nước lũ cứ thế chảy về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông, không chỉ có các đệ tử và trưởng lão ở nội môn mà đến đệ tử và trưởng lão ở ngoại môn cũng tới tham gia đông đủ.
Hôm nay chính là ngày chúc mừng.
Chúc mừng ai? Đương nhiên là chúc mừng công lao của chín đại đệ tử chân truyền trong Hằng Nhạc Tông rồi.
Trong trận so tài tam tông, mặc dù có tám người bị loại nhưng bọn họ đã đi một chặng đường quả cảm cố gắng vào vòng chung kết, còn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết làm chấn động Đại Sở, dành lấy vinh dự cho Hằng Nhạc Tông.
Lúc này, hai phía trái phải bên dưới đại điện Hằng Nhạc Tông là chín trăm chín mươi chín tầng mây với hai hàng trưởng lão đứng dày đặc.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình từ từ đi lên tầng mây: Ngọc Nữ Phong Diệp Thành, Thiên Huyền Phong Liễu Dật, Ngự Kiếm Phong Nhiếp Phong, Ngọc Linh Phong Nam Cung Nguyệt, Liệt Diệm Phong Tư Đồ Nam, Thiên Huyền Phong Đoàn Ngự, Ngọc Tâm Phong Dạ Vô Tuyết, Thiên Chủ Phong Dương Bân, Thiên Sơn Phong Thạch Nham.
Không sai, Diệp Thành xếp ở vị trí đầu tiên, hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể và chính là đệ tử chân truyền đệ nhất danh chính ngôn thuận của Hằng Nhạc Tông.
Có thể thấy Diệp Thành và Liễu Dật mặt mày vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt còn mang theo trạng thái bệnh tật, vả lại khí tức cũng hỗn loạn, lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt khiến người ta nhìn mà không khỏi cau mày.
Không sai, bọn họ dùng Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho.
Bọn họ làm thế này rất dễ hiểu, vì cả hai quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị các thế lực khác nhằm vào. Hành động này của Dương Đỉnh Thiên cũng chính là muốn các thế lực lớn tưởng rằng Diệp Thành và Liễu Dật đang ở thế yếu, sẽ không trở thành mối uy hiếp của mình.
Nói một cách khác thì đây chính là cách để bảo vệ bọn họ. Ai lại ra tay với kẻ không còn trở thành mối đe doạ của mình? Lãng phí thời gian.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hân hoan như cô. Bên dưới, ở tầng mây hai bên, rất nhiều người mặt mày tôi độc.
“Cho dù có vinh quang thì ngươi chẳng phải vẫn là tên bỏ đi sao?”, thủ toạ Địa Dương Phong ở ngoại môn - Cát Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành mà cười hằn học.
“Cho ngươi đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thì đã sao, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, suy cho cùng chỉ là một tên bỏ đi không hơn không kém”, thủ toạ ở ngoại môn Nhân Dương Phong - Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành và cười lạnh lùng.
Hắn cứ thế ngồi hết cả đêm.
Còn tu vi của hắn cũng từ tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên lên tới tầng thứ chín cảnh giới Nhân Nguyên, vả lại còn gần tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, khí thế dồi dào khiến mái tóc đen của hắn tung bay.
Cũng vì hắn không kiêng dè hấp thu tinh nguyên của Ngọc Linh Trì nên mức độ tinh tuý trong bể không còn được như trước.
“Đồ đệ này của ta rốt cục là quái thai gì chứ?”, ở phía xa một bóng hình đứng đó, miệng thảng thốt bằng giọng kinh ngạc.
Khi trời còn chưa sáng, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã khoác lên mình bộ đạo bào mới.
Nếu nhìn từ trên cao xuống thì đây là cảnh tượng rợp bóng người, giống như dòng nước lũ cứ thế chảy về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông, không chỉ có các đệ tử và trưởng lão ở nội môn mà đến đệ tử và trưởng lão ở ngoại môn cũng tới tham gia đông đủ.
Hôm nay chính là ngày chúc mừng.
Chúc mừng ai? Đương nhiên là chúc mừng công lao của chín đại đệ tử chân truyền trong Hằng Nhạc Tông rồi.
Trong trận so tài tam tông, mặc dù có tám người bị loại nhưng bọn họ đã đi một chặng đường quả cảm cố gắng vào vòng chung kết, còn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết làm chấn động Đại Sở, dành lấy vinh dự cho Hằng Nhạc Tông.
Lúc này, hai phía trái phải bên dưới đại điện Hằng Nhạc Tông là chín trăm chín mươi chín tầng mây với hai hàng trưởng lão đứng dày đặc.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình từ từ đi lên tầng mây: Ngọc Nữ Phong Diệp Thành, Thiên Huyền Phong Liễu Dật, Ngự Kiếm Phong Nhiếp Phong, Ngọc Linh Phong Nam Cung Nguyệt, Liệt Diệm Phong Tư Đồ Nam, Thiên Huyền Phong Đoàn Ngự, Ngọc Tâm Phong Dạ Vô Tuyết, Thiên Chủ Phong Dương Bân, Thiên Sơn Phong Thạch Nham.
Không sai, Diệp Thành xếp ở vị trí đầu tiên, hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể và chính là đệ tử chân truyền đệ nhất danh chính ngôn thuận của Hằng Nhạc Tông.
Có thể thấy Diệp Thành và Liễu Dật mặt mày vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt còn mang theo trạng thái bệnh tật, vả lại khí tức cũng hỗn loạn, lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt khiến người ta nhìn mà không khỏi cau mày.
Không sai, bọn họ dùng Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho.
Bọn họ làm thế này rất dễ hiểu, vì cả hai quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị các thế lực khác nhằm vào. Hành động này của Dương Đỉnh Thiên cũng chính là muốn các thế lực lớn tưởng rằng Diệp Thành và Liễu Dật đang ở thế yếu, sẽ không trở thành mối uy hiếp của mình.
Nói một cách khác thì đây chính là cách để bảo vệ bọn họ. Ai lại ra tay với kẻ không còn trở thành mối đe doạ của mình? Lãng phí thời gian.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hân hoan như cô. Bên dưới, ở tầng mây hai bên, rất nhiều người mặt mày tôi độc.
“Cho dù có vinh quang thì ngươi chẳng phải vẫn là tên bỏ đi sao?”, thủ toạ Địa Dương Phong ở ngoại môn - Cát Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành mà cười hằn học.
“Cho ngươi đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thì đã sao, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, suy cho cùng chỉ là một tên bỏ đi không hơn không kém”, thủ toạ ở ngoại môn Nhân Dương Phong - Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành và cười lạnh lùng.