“Tộc chí tôn quả nhiên không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc, kẻ mặc hắc bào hiển nhiên không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên vả lại còn mạnh kinh người nhưng vẫn bị Thái Hư Cổ Long trấn áp, xem ra sức mạnh đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long đã gần với cảnh giới Thiên rồi.
“Còn muốn chạy?”, khi Diệp Thành lẩm bẩm thì kẻ mặc hắc bào đối đầu với một chưởng của Thái Hư Cổ Long xong thì toan bỏ chạy nhưng lại bị một nhát rìu của Man Sơn chém quay lại.
Cút!
Kẻ mặc hắc bào giơ tay tạo ra cả biển ma sát với chín con cự long màu đen khổng lồ đang gào thét.
Thấy vậy, Đao Hoàng cũng di chuyển và lập tức vung đao, một đao chém ra một đạo đao mang cái thế, bá đạo khiến cho một con rồng lập tức bị trảm diệt.
Vút!
Độc Cô Ngạo ra tay, một kiếm chém mở thiên địa, dưới kiếm mang cái thế, con rồng khổng lồ thứ hai bị trảm.
Vù!
Thiên Tông Lão Tổ giơ tay, đại ấn che trời giáng xuống mang theo đạo tắc không gian khiến con rồng thứ ba lập tức bị đánh tan.
Gừ! Gừ!
Sau đó, tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, sáu con rồng còn lại bị phía Chung Giang hợp sức đánh tan.
Chưa tới ba giây mà diệt được cả chín con rồng khổng lồ nhẹ như không, lại nhìn sang kẻ mặc hắc bào, vẻ mặt có phần kì lạ khiến kẻ mặc hắc bào tối sầm mặt.
Hắn ta thực sự có tu vi cảnh giới Chuẩn Đế, ngặt nỗi lại bị luồng sức mạnh thần bí của Đại Sở trấn áp, tu vi bị giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, hắn ta còn tưởng rằng mình vẫn ở cảnh giới Chuẩn Đế, chỉ cần một đòn là có thể dẹp bằng đám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trước mặt.
Có điều mọi thứ cũng chỉ là trong tưởng tượng.
Tu vi bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, cấp bậc của hắn ta và phía Diệp Thành là cùng cấp, mặc dù hắn không phải tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường nhưng những người bao vây hắn không phải kẻ tầm thường.
Đúng như phía Cổ Tam Thông nói, kẻ này ra vẻ cũng chẳng vừa.
Phong Thần Quyết!
Khi kẻ mặc hắc bào còn đang hoang mang thì Diệp Thành đã nhanh chóng sát phạt tới, hắn ra tay với đại chiêu tấn công đơn, một kiếm mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.
Kẻ mặc hắc bào hắng giọng lạnh lùng, lập tức giơ tay ra.
Thế nhưng hắn còn chưa thi triển thần thông thì hàng ngàn đạo bí thuật cấm cố đã giáng lên người, phía Thái Hư Cổ Long cũng không nhàn rỗi.
Kẻ mặc hắc bào khựng người, sắc mặt tối sầm cả lại.
Chỉ trong giây phút ngẩn ngơ đó mà một nhát kiếm của Diệp Thành đã sát phạt tới, cứ thế đâm xuyên cơ thể hắn.
Khốn khiếp!
Kẻ mặc hắc bào phẫn nộ, cơ thể run lên, hắn mở các phong ấn trên cơ thể sau đó vung tay chỉ ra u mang về phía trán Diệp Thành.
Thái Hư Động!
Thái Hư Cổ Long sử dụng bí thuật huyễn hoá ra vòng xoáy thái hư động phía trước Diệp Thành khiến nhất chỉ u mang của kẻ mặc hắc bào bị thôn tính vào trong đó.
“Trạng thái suy nhược không thể chiến lâu”, kẻ mặc hắc bào tối sầm mặt, hắn nhấc chân toan bỏ đi.
Đứng lại!
Tiếng nạt nộ vang vọng khắp tứ phương, huyết linh thần đao, thiên tông hỗn thiên châu, cửu huyền thần kiếm lần lượt bay lên trời, lúc này, ba binh khí ở cảnh giới Thiên được sử dụng đến phát ra thần uy ở cảnh giới Thiên khiến tên kia còn chưa kịp di chuyển đã bị trấn áp đến mức lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã giữa hư thiên.
Mở!
Man Sơn hắng giọng vung rìu chém xuống.
Cút!
Kẻ mặc hắc bào nhanh chóng cự lại sự trấn áp của binh khí ở cảnh giới Thiên, một chưởng tung ra đánh lùi phía Man Sơn nhưng phía sau lại có nhất chỉ thần mang của Hoàng Đạo Công đâm xuyên cơ thể. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cụ bà Từ và Thượng Quan Hàn Nguyệt đã lần lượt ra tay, thi triển những đòn thần thông mạnh mẽ khiến sức mạnh thần bí của hắn ta suýt chút nữa thì bị loại trừ.
Ấy thế mà sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó!
Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn áp, nào là thần thông, binh khí, trần đồ gaings xuống khiến kẻ mặc hắc bào run rẩy.
A….!
Hắn ta gào thét tạo ra dị tượng khổng lồ.
Đó là vùng đất màu đen tối, cây cỏ không sinh sôi, bên trong đó thây chất thành núi, máu chảy thành sông không khác gì địa ngục cửu u, quan trọng hơn cả đó là đạo tắc được lạc ấn bên trong đó lạnh lẽo đến kinh người.
Roẹt! Roẹt!
Dị thượng vừa xuất hiện, từng đòn công kích của tứ phương bị thôn tính ngay tức khắc.
Chung Giang hắng giọng tế gọi ra ngoại đạo pháp tướng, những người ở đây cũng vậy, người nào người nấy gọi ra ngoại đạo pháp tướng, có cự nhạc, hải dương, thần hải, âmkiểu dương âm nguyệt, có tinh không….
Đáng sợ nhất vẫn là Diệp Thành, ngoại đạo pháp tướng của hắn chính là thế giới hỗn độn, vả lại còn đang tự diễn hoá thiên địa từ thuở sơ khai.
Rầm! Rầm!
Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lần lượt ngự động ngoại đạo pháp tướng trấn áp tiêu thổ pháp tướng màu đen của tên kia.
Ngay sau đó, từng vùng đất màu đen nứt lìa, kẻ mặc hắc bào bị phản phệ liên tục phun ra máu.
A…!
Hắn ta gằn giọng vang vọng khắp đất trời, ở trán còn có một đạo u quang hoá thành bảo tháp màu đen, xung quanh còn có lôi điện màu đen xoẹt qua, uy lực mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã trấn áp cả phân nửa hư thiên.
Còn nữa?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn binh khí bản mệnh với thần quang chói mát giống như những vì sao lấp lánh vậy.
Điều quan trọng nhất là bên trong đó còn có ba binh khí ở cảnh giới Thiên, tạo ra áp lực khủng khiếp.
Rầm! Rầm!
Bảo tháp màu đen xuất hiện, không tới ba giây đã lại nứt lìa, kẻ mặc hắc bào lại lần nữa bị phản phệ, máu tươi phun trào, một bảo tháp dù có mạnh đến mấy nhưng cũng không thể nào trụ lại được dưới sự bao vây của nhiều binh khí từ các hướng như vậy.
Nhân lúc hắn bệnh, đoạt luôn cái mệnh!
Từ tứ phương không biết bao nhiêu người xông tới, trong tay đều cầm binh khí.
Cảnh tượng tiếp theo đó thì thực sự quá tàn nhẫn, kẻ mặc hắc bào còn chưa đứng vững đã bị liên tiếp từng đợt tấn công dội tới.
“Ôi chao”, nhìn cảnh tượng này, phía trước màn nước Hoan Thiên ở Thiên Huyền Môn, Phục Nhai đã dùng tay đỡ lấy trán, ông ta cười mà toàn thân lại run lên.
“Buồn cười thế sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai.
“Đường đường là cảnh giới Chuẩn Đế mà lại bị một đám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh tới mức rụng rời con người, không cười đúng là có lỗi với đất trời”.
“Cũng phải thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lật cổ thư.
“Sự thực chứng minh người đông thì sức lớn”, Phục Nhai cười ra nước mắt: “Có đến Đại Sở thì cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải chịu thua thôi”.