Kiếm Thần rời đi, để lại một đạo thân và một túi càn khôn.
Thời gian cấp bách, Kiếm Thần cũng không dám chậm trễ, ông cần quay về liên lạc với phía Côn Luân Hư và tìm Đại Sở càng sớm càng tốt.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần.
Mặc dù là đạo thân, kém xa so với bản thể nhưng ông ta lại mạnh một cách khác thường, khí thế như ngọn núi khổng lồ, có chín phần đạo uẩn của bản thể, sự tồn tại như thế đến Đại Thánh cũng chưa chắc đỡ được một đòn của ông ta.
Diệp Thành mở túi càn khôn Kiếm Thần để lại cho mình ra.
Đúng là Chư Thiên Kiếm Thần, ra tay cực kỳ hào phóng, nguyên thạch không nói, chỉ bí quyển đã nhiều vô số kể, những thứ khác như đan dược lại càng khiến Diệp Thành nhìn hoa cả mắt.
Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên nhất vẫn là tinh không , gần như bao gồm toàn bộ Chư Thiên Vạn Vực.
Thấy Diệp Thành ngỡ ngàng, đạo thân Kiếm Thần cười khẽ: “Chỉ có bản nguyên Thánh thể, không có thần tàng Thánh thể mà lại giết được một Đại Đế, chiến tích của ngươi còn hơn cả Đế Hoang muôn đời trước”.
“Tiền bối quá khen, là do vãn bối may mắn thôi”, Diệp Thành mỉm cười, cất túi càn khôn đi.
“Ngươi có thần thái của Đại Đế khi còn trẻ, cho dù ông ấy không thể lên ngôi Đế, nhưng thành tựu của ông ấy không hề thua kém Đại Đế và Lục Đạo”, đạo thân Kiếm Thần cười khẽ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc cảm thán.
“Tiền bối, rốt cuộc Lục Đạo có lai lịch thế nào vậy?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Là một người rất kỳ lạ”, đạo thân Kiếm Thần lãnh đạm nói: “Thần trí không rõ ràng lắm, thậm chí là hơi đờ đẫn nhưng lại mạnh kinh người, năm xưa khi Kiếm Thần phong vị Đại Thánh đã đọ sức với ông ta, thua nửa chiêu, ông ta không phải người mà Đại Đế có thể trấn áp”.
“Đờ đẫn, thần trí không rõ”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, càng tin rằng Lục Đạo chính là mình của tương lai, nghịch thiên cải đạo xuyên thời không cũng chắc chắn có liên quan đến Nhược Hi, chỉ là địa điểm giáng xuống hơi sai lệch, vốn nên tới Đại Sở lại không biết vì sao lại tới Chư Thiên Vạn Vực.
“Tiền bối có biết Lục Đạo ở đâu không?”, Diệp Thành nhìn đạo thân Kiếm Thần với vẻ đầy hy vọng.
“Không ai biết”, đạo thân Kiếm Thần khẽ lắc đầu.
“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành hít sâu một hơi, Lục Đạo cũng xuất quỷ nhập thần như Hồng Trần.
“Tiên Nhãn của ngươi được truyền từ Khương Thái Hư à?”, đạo thân Kiếm Thần hỏi.
“Đúng như tiền bối nói”, Diệp Thành gật đầu.
“Quả nhiên ông ta đã trốn tới Đại Sở, chắc là dùng Tiên Luân Thiên Đạo đi qua lá chắn giữa Chư Thiên Vạn Vực và Đại Sở”.
“Khương Thái Hư tiền bối trước khi ra đi đã nhắc tới Thiên Hư, tiền bối có biết Thiên Hư là nơi nào không?”
“Đó là một cấm địa”, đạo thân Kiếm Thần chậm rãi nói, giọng điệu mang theo tiếng thở dài: “Đến bản thể Kiếm Thần cũng không dám tuỳ tiện đặt chân tới, thật tiếc Khương Thái Hư khi xưa quá kiêu ngạo, đụng đến tồn tại không nên đụng để gặp tai hoạ, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng bị cướp mất một bên”.
“Cấm địa”, lòng Diệp Thành không yên, không ngờ đến sự tồn tại như Kiếm Thần cũng không dám tuỳ tiện đặt chân tới.
“Chư Thiên Vạn Vực bao la vô biên, có rất nhiều tồn tại đáng sợ như Thiên Hư, phần lớn đều liên quan đến cấm kỵ”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi trịnh trọng nhìn Diệp Thành dặn dò: “Sau này nếu ngươi gặp người đã lấy đi Tiên Nhãn của Khương Thái Hư nhất định phải cẩn thận, khi cần thiết có thể huỷ Tiên Nhãn đó”.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở”.
“Có còn chuyện gì muốn hỏi không? Ta biết sẽ nói”, đạo thân Kiếm Thần mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Có ạ”, Diệp Thành lập tức hỏi: “Tiền bối đã từng gặp Hoàng đế các triều của Đại Sở chưa? Họ có còn sống không?”
“Đương nhiên còn sống”, Kiếm Thần cười đáp: “Có thể phong Hoàng ở Đại Sở, chín người đó đều có tư thái thành Đế, ngoài Huyền Thần và Hoàng đế Đại Sở là ngươi thì tám vị Hoàng còn lại đều trong trạng thái tự phong ấn”.
“Vậy tu vi của họ…”
“Cùng cấp với Kiếm Thần, đều là Chuẩn Đế đỉnh phong”.
“Đúng là khiến Đại Sở nở mày nở mặt”, Diệp Thành cười vui vẻ, ở Đại Sở đã là tồn tại đỉnh phong, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không che giấu được hào quang, không ngờ còn ngang hàng với Kiếm Thần.
“Ngươi đang chống đối lại trời cao?”, đạo thân Kiếm Thần dường như nhìn ra điều gì, đôi lông mày hơi chau lại.
“Vãn bối ghét bị trời cao trói buộc”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai, nhưng dưới vẻ lãnh đạm không để ý lại ẩn giấu sự đau khổ, chặn đường này của hắn đã bị tra tấn khổ sở, thương tích đầy mình.
“Sao lại có chuyện người đối đầu với trời chứ”, đạo thân Kiếm Thần thở dài lắc đầu.
“Không nói chuyện này nữa, vãn bối muốn hỏi người một nơi”, Diệp Thành lập tức chuyển đề tài, nhìn thẳng vào đạo thân Kiếm Thần hỏi với vẻ đầy hy vọng: “Tiền bối đã từng nghe tới thành Vô Lệ chưa?”
“Thái Thượng Vong Tình, Vô Lệ… là vô tình”, lời nói của đạo thân Kiếm Thần hư ảo: “Sao ngươi lại hỏi về nơi đó?”
“Thê tử của vãn bối ở thành Vô Lệ”.
“Nghe lời này của ngươi, nếu ta đoán không nhầm thì chắc cô ấy là người chuyển kiếp của Đại Sở”, đạo thân Kiếm Thần nhìn vào hư vô cao vợi: “Thứ cho ta nói thẳng, dù ngươi tìm được thành đó cũng chẳng thể đưa được thê tử ngươi đi, trừ khi ngươi đạt tới trình độ như Kiếm Thần mới có thể đặt chân lên cầu Nại Hà”.
“Cầu Nại Hà?”, Diệp Thành ngờ vực nhìn đạo thân Kiếm Thần.
“Có thể coi đó là một thử thách, đi qua được thì là lăng tiêu tiên khuyết, không đi qua được thì là hoàng tuyền cửu u”, đạo thân Kiếm Thần chầm chậm nói: “Trong trí nhớ của ta, chưa từng có ai thành công”.
“Dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu, đứng trước tuyệt vọng đều sẽ là khả năng vô hạn”, ánh mắt Diệp Thành tràn đầy kiên định.
“Từ ngày ngươi tu luyện Chu Thiên Diễn Hoá thì hy vọng của ngươi đã trở nên vô cùng gần với tuyệt vọng rồi”, áo trắng của đạo thân Kiếm Thần tung bay, trong giọng nói đều đều thoáng chút buồn bã.
“Tiền bối đang thương tiếc cho vãn bối sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn đạo thân Kiếm Thần.
“Ngươi là hậu bối xuất sắc nhất mà ta từng gặp, không chỉ tu vi, sức chiến đấu mà còn cả khí phách, lòng dũng cảm và lòng tin bất diệt của ngươi nữa”, đạo thân Kiếm Thần cũng cười với Diệp Thành: “Giống như ngươi đi tìm người chuyển kiếp mà đẩy mình vào ngõ cụt, đến cuối đời cũng không thoát khỏi số phận thương tích đầy mình”.
“Thiên sát cô tinh chưa bao giờ tin vào số phận”.
“Nói như vậy ngươi lại càng giống với Lục Đạo điên điên khùng khùng kia hơn”, đạo thân Kiếm Thần cười nhạt, khẽ phất tay lấy ra hai cuộn tranh cổ trong túi đựng đồ của Diệp Thành, hai cuộn tranh là cùng một người, giống hệt như Diệp Thành hiện tại, một bức là lão tổ nhà họ Mạc đưa, một bức là lão tổ nhà họ Sở đưa, cả hai đều mang theo phong trần của năm tháng thăng trầm.
“Ngươi có biết ai vẽ hai bức tranh này không?”, đạo thân Kiếm Thần cho hai cuộn tranh lơ lửng trên không.
“Một bức là thần nữ Côn Luân, một bức là Chư Thiên Kiếm Thần”, Diệp Thành cười nhẹ trả lời.
“Đạo của Lục Đạo là không tin vào số mệnh”, đạo thân Kiếm Thần nhìn hai bức tranh cổ với vẻ mặt hoài niệm: “Tuy ông ta đờ đẫn nhưng lại kiên cường khí khái, đi vào đường cùng, mắng chửi trời xanh”.
“Vậy đạo của tiền bối là gì? Có phải cũng bất kính với trời không?”, Diệp Thành khẽ hỏi, cũng nhìn hai cuộn tranh.
“Kiếm… Phi Đạo”.
“Chúng ta… cùng một loại người”, Diệp Thành mỉm cười, vẫn nhìn cuộn tranh, nhìn Lục Đạo trên đó chính là bản thân mình tương lai, điên khùng đờ đẫn cả kiếp, chiến đấu với trời cao.
“Đi thôi, đi tìm người chuyển kiếp”, đạo thân Kiếm Thần dời mắt, cất bước đi lên hư không.
“Lại là một chặng đường vất vả”, Diệp Thành phất tay cất cuộn tranh, lên đường nối bước đạo thân Kiếm Thần: “Có chuyện này vãn bối quên nói với người, đồ nhi của Kiếm Thần cũng là người chuyển kiếp”.
“Là một người ngưỡng mộ ngươi”, đạo thân Kiếm Thần quay đầu lại, mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Người bà ấy yêu không phải vãn bối của thời đại này”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, từ lúc nhìn thấy chân dung đồ nhi của Kiếm Thần, hắn đã không có ý định mở ra ký ức kiếp trước cho bà ấy, bởi vì trên đời này không còn Hồng Trần nữa, nhớ lại chuyện kiếp trước chỉ có tình duyên đau đớn.
“Đúng là càng ngày càng không hiểu nổi ngươi”, đạo thân Kiếm Thần lắc đầu cười.