Lời còn chưa dứt, một thanh niên miệng ngậm tăm, ống quần xắn cao, vai vác Bá Long Đao đã đi tới, nhìn thế nào cũng thấy giống tên vô lại ngu ngốc.
Mẹ kiếp!
Thấy Diệp Thành đi vào, hơn chín phần mười số người trong điện đều không nhịn được chửi thề, sao lại là ngươi đi vào chứ?
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Diệp Thành vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai.
Nhưng giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp đã lao vào lòng hắn, áo trước ngực hắn ướt cả mảng lớn: “Diệp Thành, ta biết là ngươi vẫn còn sống mà. Ta biết là ngươi sẽ tới”.
Hả?
Thấy Thượng Quan Ngọc Nhi không chút rụt rè, xấu hổ như vậy, phía Thượng Quan Huyền Tông đều há hốc mồm.
Cũng có một số người mặt đen sì, trán đầy vạch đen, ví dụ như Thượng Quan Huyền Cương, lúc nãy ông ta đã suýt lao tới đánh người.
“À thì…”, Diệp Thành liếc nhìn những khuôn mặt xám xịt ấy, không khỏi ho khan một tiếng.
“Để ta ôm thêm lát nữa”, Thượng Quan Ngọc Nhi chẳng những không buông tay mà còn ôm chặt hơn, có lẽ chính cô cũng không biết mình ôm chặt nhường nào, đến mức Diệp Thành suýt thì không thở nổi.
Bầu không khí trong điện lúc này trở nên hơi quái dị, yên lặng một cách bất thường.
Thượng Quan Hàn Nguyệt nở nụ cười khẽ, trên má còn thoáng ửng hồng.
Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu, nhìn lên hư không vô tận.
Thượng Quan Huyền Cương thì mặt đen như than.
Còn Thượng Quan Bác thì cúi đầu nhìn đây nhìn kia, như đang tìm kiếm thứ gọi là “gạch”.
Diệp Thành lúng túng nhìn mọi người, nở nụ cười ngượng ngùng còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng hắn cứ có cảm giác sắp bị đánh.
E hèm!
Không biết đến lúc nào mới có tiếng ho khẽ vang lên, phá tan sự im lặng trong đại điện. Đang đánh trận mà? Tập trung chút được không?
Bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi nghe tiếng ho mới giật mình, vội vàng buông Diệp Thành ra, hai mắt đẫm lệ, gò má nóng bừng, cô thật sự quá xúc động mà quên mất đây là đâu.
“Diệp Thành, ngươi đến đây làm gì?”, ngay sau đó, Thượng Quan Huyền Cương đen mặt quát lên.
“Rất rõ ràng mà, con đến đây để cứu mọi người”, Diệp Thành lại nhét tăm vào miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Sự thật chứng minh, ta thể hiện cũng được đấy chứ!”
“Cứu chúng ta?”, câu này của Diệp Thành khiến Thượng Quan Huyền Cương tức quá hoá cười: “Chỉ dựa vào một mình ngươi có đánh lại đại quân hai điện không?”
“Không đánh lại được ạ”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.
“Ta…”, Thượng Quan Huyền Cương suýt sặc, ngươi đến đây để gây rối đúng không? Đánh không lại còn nói tự hào như vậy, còn dám tán tỉnh chắt nữ của ta.
“Huyền Cương”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng lên tiếng, lúc nãy ngay cả ông ta cũng suýt xông lên đánh Diệp Thành, huống chi là Thượng Quan Huyền Cương? Nếu ông ta còn không can thiệp thì đại điện sẽ náo nhiệt lắm.
“Ngươi vào bằng cách nào?”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi kéo góc áo Diệp Thành, tên này vẫn đang nhìn ngó xung quanh.
“Kết giới này không làm khó được ta”, Diệp Thành cười toe toét.
“Ngươi không nên vào”, Thượng Quan Ngọc Nhi cắn răng: “Vào đây chỉ có một đường chết”.
“Chưa chắc”, Diệp Thành lại vuốt tóc tự cho là đẹp trai lần nữa: “Ta dẫn người tới nữa mà”.
“Dẫn người tới đây?”, không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi mà ngay cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Bác, Thượng Quan Huyền Tông cũng vô thức nhìn ra bên ngoài.
Chỉ là bên ngoài kết giới, đừng nói là người, dù là một con chim cũng không thấy.
Nhìn một lượt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Diệp Thành.
Tên này rất tự nhiên, không hề coi mình là người ngoài mà tìm một nơi thoải mái rồi ngồi xuống vừa ăn vừa uống.
Đừng vội mà!
Diệp Thành cắn một miếng linh quả, xua tay ý bảo mọi người đừng lo lắng: “Ta làm việc rất đáng tin đấy”.
Đúng là rất đáng tin!
Các vị trưởng lão và hai người đẹp đều quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới với ánh mắt rất kỳ quái, kẻ mà ngay cả bạn gái cũ cũng dám bắt, độ mặt dày của ngươi đúng là rất đáng tin.
Bị một đám người nhìn chằm chằm, Diệp Thành cũng không được tự nhiên, đột nhiên hắn có cảm giác mình giống như một con khỉ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi mọi người đang nhìn chằm chằm Diệp Thành thì bên ngoài đã vang lên tiếng nổ.
Thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài.
Nhìn ra xa, hàng loạt bóng người ào ào chạy tới như làn sóng thuỷ triều, vây kín khắp bầu trời.
Đúng vậy, đại quân hai điện của Chính Dương Tông đã trở lại, hơn nữa mặt tên nào cũng đen như than, vì đánh mãi đánh mãi tự nhiên Diệp Thành lại biến mất một cách khó hiểu, hại bọn họ đuổi theo vô ích một hồi.
Đánh cho ta!
Doãn Thương và Bàng Thống phẫn nộ gào lên, trông hai người có vẻ chật vật, chắc là khi đuổi bắt Diệp Thành đã bị hắn đột ngột đánh lại trở tay không kịp.