“Ba Thánh Vương Binh, chín Chuẩn Thánh Vương Binh”. Diệp Thành không ra vẻ, thẳng thừng trả giá.
“Giá cả hợp lý, đồng ý!”. Chuyện khiến hắn bất ngờ là Trung Hoàng lại dứt khoát đồng ý dễ dàng, lời còn chưa dứt đã thấy hắn ta lấy túi Càn Khôn ra, trong đó có rất nhiều pháp khí.
“Thứ này quý vậy sao?”, Diệp Thầm âm thầm tặc lưỡi, hắn tự thấy mình yêu cầu cũng đã nhiều rồi, nhưng không ngờ Trung Hoàng lại quyết đoán như vậy, dứt khoát khiến hắn trở tay không kịp.
“Biết trước vậy đã đòi thêm rồi”. Trong lòng thầm trách, nhưng hắn vẫn nhận lấy túi Càn Khôn của Trung Hoàng, những pháp khí này có giá trị hơn cả tiên thảo Linh Lung kia rồi, người ta đã đưa pháp khí không chút do dự, thì cũng không thể nuốt lời, nếu không chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng gian nan.
Trung Hoàng có thực lực sâu không lường được, trong di tích nguy hiểm bốn bề này, nếu khai chiến, rõ ràng không phải hành động sáng suốt, nói không chừng sẽ có người khác ngư ông đắc lợi, chuyện này hoàn toàn không phải chuyện hắn muốn.
Trung Hoàng cũng có cùng suy nghĩ, hắn ta không nhìn thấu Diệp Thành, nên cũng có lý do tin chắc Diệp Thành cực kỳ mạnh, hắn ta cũng lo ngại, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì hắn sẽ không dễ dàng động thủ.
“Tiên thảo Linh Lung, thuộc về ngươi”. Cất túi Càn Khôn của Trung Hoàng, Diệp Thành lập tức rút lui.
“Đa tạ tiền bối”. Trung Hoàng khẽ cười, rồi tập trung bảo vệ tiên thảo Linh Lung, trong lúc đó còn dùng rất nhiều cấm chế bí ẩn, chỉ đợi đến khi tiên thảo Linh Lung kia trưởng thành thì sẽ bỏ vào trong túi.
Ở bên kia, Diệp Thành lại bắt đầu sự nghiệp cướp bóc của hắn, nhưng hễ là nơi hắn đi qua thì cơ bản đều có tiếng kêu la, người khổ cực mấy chục năm, đều bị hắn một hồi giải quyết hết.
Tiếng mắng chửi vang lên, người từng bị cướp bóc đều như phát điên, cũng đều tham gia vào việc cướp bóc, hơn nữa cũng không hành động một mình, khắp nơi đâu đâu cũng có thể thấy một đám dăm ba người.
“Lại tạo nghiệp rồi”. Diệp Thành ho một tiếng, không hề dừng tay, cầm gậy sắt làm loạn khắp nơi, muốn đi tìm thần tử Thần Tộc tính nợ cũ, nhưng không tìm được bọn họ.
Lúc này, hắn đã bước vào đủ sâu, máu me khắp nơi, bởi vì sâu trong di tích có rất nhiều trận văn cổ xưa, những trận văn đó đã rất cũ kỹ, tuy bị tàn phá sứt mẻ nhưng uy lực vẫn còn, không ít người đều vì nó mà mất mạng, trở thành rất nhiều vong hồn chết trận.
Di tích cổ xưa này tự tạo thành một đại giới, cũng có ngày và đêm, màn đêm đã bao phủ toàn bộ di tích.
Sắc trời dần tối, hắn đi quang một khi rừng rậm hoang dã, thấp thoáng sâu trong rừng cây cổ thụ chọc trời có thể thấy một vách đá, có một bóng người trước vách đá, đứng im sừng sững trông như một bức tượng.
“Bắc Thánh”. Diệp Thành thầm nói, rất tự giác cầm gậy sắt cất vào túi, cầm gậy đánh người khác thì có thể, nhưng Bắc Thánh là người thế nào, một gậy không thể làm được gì cả.
Cất gậy sắt, hắn chậm rãi đi qua, cũng không cướp bóc, mà là muốn xem thử Bắc Thánh này đứng trước vách đá làm gì, trông mê mẩn như vậy, vách đá này rõ ràng có điều bí ẩn.
Chuyện khiến hắn bất ngờ, là Bắc Thánh có vẻ như không biết có người sau lưng đến, mãi đến khi Diệp Thành đứng sát bên vai hắn ta, mà cũng không thấy hắn ta quay đầu nhìn, từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, không hề động đậy.
Diệp Thành nhíu mày, nhìn Bắc Thánh từ trên xuống dưới, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt, thoáng chốc đã phát hiện manh mối, xem ra tinh thần Bắc Thánh đã trốn vào ý cảnh, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
“Đúng là kính nghiệp, trong di tích lại lĩnh ngộ ý cảnh, không sợ người qua đường tiêu diệt ngươi sao?”. Diệp Thành bất giác lầm bầm: “Đường đường là Bắc Thánh mà chết như vậy thì đúng là vô nghĩa”.
“Đến cũng đến rồi, bảo vật của ngươi, ta giúp ngươi cất giữ vậy”. Diệp Thành tự nhiên vươn tay lấy túi đựng đồ của Bắc Thánh, làm xong còn không ngừng lục soát tìm kiếm khắp người Bắc Thánh một hồi.
“Ngọc bội này cũng không tệ”. Tên này chẳng có chút liêm sỉ, lại lấy đi ngọc bội bên hông Bắc Thánh, tiện đà đưa tay vào trong ngực Bắc Thánh, lấy ra một viên thần chân bên trong.
Như vậy vẫn chưa hết, nhẫn ngọc trên tay và linh phẩm khắc trên đai ngọc của Bắc Thánh cũng bị lấy đi, xấu hổ hơn là hắn còn cởi cả giày người ta, nhưng hễ là thứ đáng tiền thì hắn không để lại thứ gì cả, càn quét một hồi, trên người Bắc Thánh chỉ còn lại mỗi quần áo.
“Nói thật, tiên y này của ngươi cũng không tệ”. Diệp Thành xoa cằm, không ngừng đi vòng quanh người Bắc Thánh, đôi mắt sáng rực, kích động muốn lấy sạch của người ta.
Không cần phải nói, tên này vẫn nhảy bổ lên, lấy hết từng thứ của người ta rồi, tiên y của Bắc Thánh thực sự rất đáng tiền, nếu lấy đem đi bán, có thể đổi được không ít nguyên thạch.
Chỉ là, khi cởi xuống tiên y cuối cùng trên người Bắc Thánh thì thân thể hắn khẽ run lên, tiên quang tràn ngập, thân hình cao lớn thẳng tắp bỗng trở nên yêu kiều mê người, làn da màu đồng biến mất, biến thành nước da trắng mịn, trước ngực bằng phẳng cũng chợt nhô lên.
Diệp Thành trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc mấp máy miệng: “Hắn… Là nữ sao?”