"Ta nói, vạn tộc tụ họp đều phải lên đài biểu diễn?", Diệp Thành nhìn sang Thiên Thương Nguyệt.
"Về lý thuyết, quả thật là như thế”. Thiên Thương Nguyệt cười nói: “Đây là lễ nghi từ thời cổ truyền lại, năm tháng trôi qua, đã dần dần nhạt phai, toàn bộ dựa vào tự nguyện, không còn quá nhiều ràng buộc”.
"Việc tổ chức đại hội này có ý nghĩa gì, xem biểu diễn?", Diệp Thành không khỏi vò đầu, như này nếu vạn tộc dốc lực từng nhà một lên biểu diễn, vậy đại hội này đến ngày nào mới có thể kết thúc.
"Đương nhiên không phải”. Thiên Thương Nguyệt xắn tay áo: “Ngày xưa tới tham gia đều là lớp tiền bối, đại hội vạn tộc cũng như đại hội Dao Trì, phần nhiều là đàm kinh luận đạo, bởi vì năm tháng tang thương, nhiều người lớp tiền bối đã qua đời, không muốn nhìn vật nhớ người, liền đều phái lớp tiểu bối tới tham gia”.
"Chẳng trách không thấy lớp tiền bối”. Diệp Thành liếc mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt đều là người trẻ tuổi, có Huyền Vũ Vương cấp Chuẩn Đế, không biết trốn chỗ nào, không tìm thấy.
"Ý nghĩa của đại hội Vạn Tộc đã thay đổi, cái gọi là đàm kinh luận đạo cũng đã thành lịch sử”. Thiên Thương Nguyệt lắc đầu cười: “Đám hậu bối tề tụ, phần nhiều là tranh đấu, đây có lẽ không phải điều mà lớp tiền bối muốn nhìn thấy, nhưng lại là điều không thể tránh khỏi dưới thịnh thế hoàng kim”.
"Nhìn ra rồi”. Diệp Thành cười, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ý nghĩ lạnh lùng liên tục không ngừng, giữa vạn tộc các mối quan hệ rắc rối phức tạp, đối địch không ít, gặp mặt đều là đỏ mắt khó chịu.
"Sau đại hội Vạn Tộc lần này, hơn tám mươi phần trăm các chủng tộc ở Nam Vực Huyền Hoang đều sẽ tự phong bế”. Thiên Thương Nguyệt nhấp một ngụm rượu ngon: “Tộc Khổng Tước ta cũng vậy, sẽ tự phong bế rất lâu”.
"Đầu tiên là Đại La Chư Thiên, Côn Lôn Hư, Thần Điện và Cửu Hoang Thiên, sau là thành cổ Đông Hoàng, Phượng Hoàng Cốc và Đan Tôn Điện, xem ra làn sóng tự phong này sẽ cuốn qua toàn bộ Huyền Hoang”. Diệp Thành lời nói khoan thai: “Đại Sở mất đi, phạm vi liên luỵ lại rộng khắp như thế”.
"Không phải đều là do Đại Sở...”. Trong lời nói của Thiên Thương Nguyện đầy ý sâu xa: “Hơn chín phần mười thế lực Huyền Hoang đều không biết Đại Sở ở chỗ nào, phần đông thế lực tự phong bế, nguyên nhân phần nhiều là ngửi thấy mùi nguy hiểm, không phải đến từ Thiên Ma, mà là đến từ rất nhiều chủng tộc đáng sợ còn sót lại từ Hồng Hoang”.
"Rất nhiều chủng tộc đáng sợ?" Diệp Thành nhíu mày: “Trong đây còn có bí mật?"
"Thời kỳ Hồng Hoang, thần ma đại chiến, ngọn lửa chiến tranh thổi quét toàn bộ chư thiên vạn vực, cơ hồ tất cả chủng tộc đều tham chiến, không ít chủng tộc bị diệt sạch, cũng có nhiều tộc chạy trốn ra vùng hoang vu biên giới vũ trụ, Nhân tộc nổi dậy từ thời đó”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi kể lại bí mật cổ xưa: “Thế sự xoay vần, sau những năm tháng vô tận, những chủng tộc đáng sợ tự phong bế từ thời kỳ Hồng Hoang lại rục rịch, nghe đồn đã có người giải phong bế, sự lớn mạnh của bọn họ khủng bố đến mức chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi”.
"Tự phong bế chính là tự bảo vệ mình”. Diệp Thành trầm ngâm: “Xem ra những nơi như Côn Lôn Hư lựa chọn tự bế, quả thật không phải hoàn toàn do Đại Sở, chủng tộc Hồng Hoang có thể giải phong bế, cường giả đỉnh phong lại đến Đại Sở, vì để tránh gặp tai hoạ lớn trong thời gian này, lựa chọn tự phong quả thực là biện pháp tốt nhất”.
"Trước khi đến đã có tin tức, Long tộc, Vu tộc, Linh tộc, Cổ tộc và Man tộc của chín tộc Viễn Cổ đã lần lượt tự phong bế, bọn họ truyền thừa đã lâu, hơn phân nửa đã cảm nhận thấy điều gì đó trước rồi”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi nói: “Rất nhiều thế lực chủng tộc noi theo, cũng không phải không có nguyên do”.
"Loạn trong giặc ngoài”. Diệp Thành không khỏi cau mày: “Đây thật là một sự châm chọc cực lớn, Thiên Ma Vực như hổ rình mồi, trong chư thiên vạn vực lại chiến loạn không thôi”.
"Thế đạo đã như thế, trật tự cường giả vi tôn, pháp tắc sắt”. Thiên Thương Nguyệt cũng thở dài một tiếng: “Có lẽ chỉ có đến ranh giới giữa sống và chết, vạn vực mới có thể thật sự đoàn kết lại”.
"Không biết có vũ điệu thoát y không”. Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Viên Hoàng ở bên kéo quần ra, nhìn vào trong xem tiểu đệ của mình, rất là hùng tráng, thẳng tắp.
"Nếu không, ta đi lên nhảy cho ngươi xem một đoạn? Ta..”. Diệp Thành vốn muốn trêu Tiểu Viên Hoàng, nhưng còn chưa nói xong, đã đứng dậy, một đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vân đài.
Nhưng thấy trên vân đài có một người máu chảy đầm đìa nằm đó, mới vừa bị vứt lên, máu chảy lênh láng cả một vùng, đã không ra hình người, hoặc là có thể nói, chỉ còn lại một hơi thở.
Vứt một người máu chảy đầm đìa lên, đây là có ý gì? Mọi người ở tứ phía đều nhìn đến sững người.
Diệp Thành đã bước lên đài, nâng người máu chảy đầm đìa kia vào lồng ngực, chân nguyên Thánh Thể cuồn cuộn, điên cuồng đổ vào trong cơ thể người kia, bảo vệ nguyên thần lênh đênh và tâm mạch yếu ớt của người kia.
Là người chuyển thế! Nói chính xác hơn là một người chuyển thế đã giải phong bế: Man Sơn.
Ba năm trước, bọn họ từ một thành nhỏ của biên cương Đông Hoang, tự bước lên con đường tìm kiếm người chuyển thế, lại không ngờ đến ba năm sau gặp lại, lại là trong trường hợp này.
Man Sơn bị thương rất nặng, người ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đã chém đạo căn của lão ta thành bảy tám phần, nguyên thần bị phế đi không ít, huyết mạch lão ta cũng bị cắn nuốt không còn lại mấy.
Thiên Thương Nguyệt cũng lên đài, bóp nát rất nhiều đan dược, hoà vào trong cơ thể Man Sơn, Man Sơn là đại tướng thiên đình, cô ta tất nhiên đã từng gặp qua, dù rằng lão ta đã không rõ hình người, vẫn có thể nhận ra.
Sáu người đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng cũng lần lượt lên đài, mỗi người đều lấy ra thần dược trị liệu, mặc dù không biết Man Sơn là ai, nhưng thấy Diệp Thành kích động như vậy, không khó để đoán ra quan hệ giữa Man Sơn và Diệp Thành.